
cửa hàng của gia đình, có
người bảo là rất xuất sắc.
Từ những việc này, Nhược Thủy cũng biết được đại khái tình cảnh trong nhà, cũng không khác với suy nghĩ
của nàng là bao. Thẩm Mộ Yên là nữ chủ ẩn hình phía sau, khi chiếm được
ưu thế bèn an bài của của mình, vua nào triều thần nấy, đáng tiếc nàng
ta đưa quá ít người đến, nếu có thể đem hết người nhà đến, coi như toàn
bộ gánh hát đều thay người cả rồi.
Còn một chuyện khiến Nhược Thủy cảm thấy kì lạ, chính là về vị thê tử nguyên phối Viên thị của
Tiết Minh Viễn, rốt cuộc nàng ta là người thế nào? Giữ địa vị ra sao
trong lòng Tiết Minh Viễn? Nhược Thủy muốn hỏi, thế nhưng suy cho cùng
hai người đều không phải vợ chồng son, ai mà không có quá khứ chứ.
Giống như bản thân đàng đây, dù cho thái tử chỉ chiếm một vị trí nhỏ bé trong lòng, nhưng năm ấy hai người đã cùng nhau vui cười, mắng nhau khi tức
giận, thúc ngựa bôn ba, cùng nhau đấu thơ, vừa uống rượu vừa ca hát. Như vậy thì Tiết Minh Viễn và Viên thị - người đã sinh một cậu con trai cho chàng hẳn cũng có kỷ niệm xưa, nhưng nàng chưa tiện hỏi đến, chẳng
những khiến nàng không được tự nhiên mà còn chẳng giúp ích gì. Chỉ cần
từ nay về sau, lòng Tiết Minh Viễn có mình nàng ngự trị là tốt rồi.
Chuyện này tạm gác qua một bên, Nhược Thủy sai Đường ma ma đến gặp Trương Hiển gia, dặn bà ta đem sổ sách đến cho nàng đích thân xem qua, còn dặn với
nhà bếp rằng hôm nay nàng muốn ăn hạnh đào sên đường như khi còn ở kinh thành, khi bánh được bưng lên thì gọi tất cả bọn nhỏ lên cùng ăn.
Đường ma ma đến nhà bếp theo lời dặn của Nhược Thủy, trong nhà bếp có năm
người, ba người nấu ăn, hai tiểu nha đầu làm công việc rửa chén, dọn
dẹp. Khi Đường ma ma đến cũng là lúc nhà bếp đang chuẩn bị làm bữa trưa, vừa thấy Đường ma ma đã có vài người nịnh nọt nói: "Ô kìa, sao ma ma
lại đích thân xuống đây, có chuyện gì cứ sai một tiểu nha đầu đi đánh
tiếng là được rồi." Đường ma ma cũng vừa cười vừa nói: "Nếu không phải
là chuyện của Nhị nãi nãi tôi cũng không nhọc thân chạy xuống đây đâu."
"À, ra là chuyện của Nhị nãi nãi, vậy ma ma mau nói đi." Quản sự nhà bếp
Sầm An gia vốn đang ngồi cắn hạt dưa bên cạnh, vừa nghe thấy là do Nhược Thủy căn dặn liền vội đứng lên cười to. Đường ma ma cười bảo: "Không
cần lão tỷ tỷ phải nhúng tay đâu, Nhị nãi nãi muốn chút hạnh đào sên
đường của quê nhà, thứ này cũng dễ làm, mọi người có ai rảnh rỗi thì
giúp một chút là được rồi." Sầm An gia sững sờ trong giây lát, sau lại
vừa cười vừa nói: "Không dám không dám, chúng tôi làm ngay đây, làm xong sẽ đưa sang chỗ Nhị nãi nãi ngay."
Đường ma ma cười nói:
"Không cần gấp thế đâu, lo xong bữa trưa rồi làm cũng được. Vậy không
phiền mọi người nữa nhé, tôi đi trước." Đường ma ma đi rồi, mấy người
trong nhà bếp đều nhìn Sầm An gia, Sầm An gia chau mày nói: "Còn đứng
đấy làm gì, lát nữa mà muộn bữa trưa cứ chờ mà ăn mắng nhé." Mấy người
kia bèn bĩu môi, tản ra làm chuyện của mình.
Sầm An gia bên
này cũng mở tủ chứa nguyên liệu nấu ăn ra, lấy những nguyên liệu cần
thiết để làm món hạnh đào sên đường, một nắm hạnh đào này, nửa chén mật, mấy muỗng đường, vừa nhìn sơ qua nguyên liệu cũng biết đây là món điểm
tâm dễ làm, tuy không phải món ăn vặt rẻ tiền nhưng cũng chẳng phải thứ
quá cầu kỳ. Đây là lần đầu tiên Nhị nãi nãi sai bà làm thứ gì, Sầm An
gia đương nhiên dốc sức hoàn thành.
Thế nhưng Sầm An gia nghĩ mãi cũng không nghĩ ra dụng ý của Nhược Thủy khi muốn bà làm món này,
chẳng lẽ muốn qua món điểm tâm này mà đánh giá tay nghề của bà sao? Sầm
An gia vừa thì thầm trong lòng rằng Nhược Thủy chưa từng thấy qua phố
lớn, cũng không thể hiện ra bản thân có chút tài nghệ gì, vừa cẩn thận
làm thành món điểm tâm hạnh đào sên đường thật ngon. Sau giờ cơm trưa, món
hạnh đào sên đường được đưa đến phòng Nhược Thủy. Lúc này, Nhược Thủy
đang trò chuyện với ba đứa nhỏ, vừa hay điểm tâm cũng đã bưng đến nơi.
Nhược Thủy nếm thử trước một miếng, nàng nói: "Tay nghề không tồi, hương vị cũng giống như ở quê ta." Nàng vừa cười vừa nói với mấy đứa bé kia:
"Mau lại đây nào, hôm nay nhà bếp làm điểm tâm của quê hương mẫu thân
nên mẫu thân gọi các con đến nếm thử." Ba đứa nhỏ vây quanh chiếc bàn
lớn, tò mò nhìn món hạnh nhân trên bàn, mỗi đứa với tay lấy một tiếng.
Nhược Thủy cười cười hỏi: "Ăn có ngon không?" Tiết Hạo và Tiết Uyên vừa cười
vừa nói: "Ngon lắm ạ! Rất ngọt!" Tiết Uyên còn bồi thêm: "Quả hạnh đào
cũng rất thơm!" Trong khi đó, Tiết Đinh lại lắc đầu nói như ông cụ non:
"Có hơi ngọt quá, hơn nữa chỉ có một vị ngọt thôi. Quả hạnh đào cũng
chưa được nghiền kỹ, vị ngọt còn chỏi với đường."
Nhược Thủy
khen gợi: "Chà, Đinh nhi quả là biết thưởng thức, mẫu thân cũng nên học
hỏi." Tiết Đinh kiêu ngạo mà rằng: "Con ăn xong điểm tâm rồi, nếu mẫu
thân không còn chuyện gì thì con về học bài đây." Nhược Thủy gật đầu
nói: "Được, con về phòng đi." Chuyện ta cần biết cũng đã biết, giữ con
lại cũng không để làm gì, hiển nhiên con có thể đi.
Hạnh đào
sên đường chỉ là món ăn vặt thông thường, trong kinh thành, dù là đầu
đường hay