
ời có
thể giữ vững Tiết gia chính là cha chồng nàng, cho dù khi ấy những kẻ
khác lời ra tiếng vào không ngớt, nhưng cũng chẳng lay chuyển được ước
nguyện ban đầu của tổ phụ.
Sau khi tổ phụ qua đời, sản nghiệp quả thực đến tay cha chồng tiếp quản, cha chồng nàng cũng là người tài
giỏi, vừa xem bệnh vừa buôn bán. Đáng tiếc ông lại sớm qua đời. Sau khi
cha chồng mất, chuyện kế thừa sản nghiệp của bổn gia trở thành một vấn
đề lớn. Có người nói chắc là con trai của ông sẽ kế nghiệp, cũng có
người phản đối, rằng phải tìm người đồng đại, để con trai trưởng là Nhị
thúc kế nghiệp. Khi đó Tiết Minh Hiên còn đang đi học, Tiết Minh Viễn
vẫn còn ngây thơ chưa màng thế sự.
Mẹ kế của cha chồng nàng
bèn liên thủ với con trai mình chiếm đoạt hết tài sản của ông. Nhị thúc
là người nắm đầu lúc ấy, vì mưu đồ chiếm gọn Tiết gia mà không niệm tình thân, thẳng tay với cả hai đứa cháu còn rất nhỏ. Ông ta không chỉ đoạt
lấy sản nghiệp của tổ tiên nhà họ Tiết, mà còn chiếm phần lớn gia sản mà cha chồng nàng gầy dựng nên. Khi ấy chỉ có Tứ thúc của Tiết Minh Viễn
vì bất bình mà đứng ra nói lời công đạo, có thế mới giữ đươc chút tài
sản ít ỏi của mẫu thân hai anh em họ.
Tiết Minh Hiên và Tiết
Minh Viễn mang theo đồ cưới của mẫu thân rời khỏi Tiết gia, mẹ kế của
cha chồng nàng cũng qua đời không lâu sau đó. Sau khi mẫu thân mất, Nhị
thúc càng thêm quá đáng, không màng đến tình cảm mà chỉ nhắm vào lợi ích của mình. Lấy lý do Tứ thúc và Ngũ thúc là con thứ xuất của tổ phụ mà
đuổi họ ra ngoài. Trong khi đó, Tam thúc cũng là con thứ xuất, nhưng vì
khi ấy Tam thúc đã làm đến cử nhân nên ông ta trở mặt ngọt ngào, bảo
rằng huynh đệ phải giúp đỡ lẫn nhau. Hơn nữa Tam thẩm cũng không muốn
dọn ra ngoài, sau cùng chỉ mình Tam thúc ở lại.
Đối với Lục
thúc - đệ đệ duy nhất của Nhị thúc, mỗi tháng Nhị thúc đều đặn phát cho
Lục thúc một khoản tiền, nhưng không chỉ dạy, cũng không để Lục thúc va
chạm với chuyện kinh thương. Chính vì thế, ông ta đã biến đệ đệ mình
thành một kẻ chỉ biết đùa gió trêu trăng, chẳng màng chuyện thế tục, còn tìm cho mình một tiên nữ không vướng bụi trần là Lục thẩm, hai người cứ thế ở nhà đợi người nuôi.
Nhược Thủy cũng đã đại khái hiểu
được tình hình hiện tại của Tiết gia, quả thật quá hỗn loạn. Nhị thúc
cũng thật độc ác, vì tiền tài mà chiếm đoạt cơ nghiệp của ca ca mình,
đuổi đệ đệ ra khỏi nhà, đệ đệ ruột thì nuôi dưỡng thành thứ bỏ đi.
Tiết Minh Viễn mỉm cười nói: "Đại gia tộc nhiều người nên cũng nhiều chuyện, bên ngoài thì phong thái cực độ, thực ra nỗi khổ bên trong thì chỉ mình mình biết."
Nhược Thủy vừa cười vừa gật đầu tán thành, phải
lắm, chẳng phải bản thân nàng chính là một ví dụ tốt đó sao. Hai người
ngồi xe ngựa quay về nhà nhưng vẫn chưa được nghỉ ngơi, ngày mai là ngày Nhược Thủy lại mặt sau ba ngày xuất giá, phải bắt tay vào chuẩn bị lễ
hồi môn ngay mới kịp.
Tiết Minh Viễn đến thư phòng xem sổ
sách, Nhược Thủy nhìn đám gia nhân đem từng thứ từng thứ ra, sau lại cầm danh mục quà lễ kiểm tra cặn kẽ. Chỉ một lát sau, Nhược Thủy đã thấy
Tiết Minh Viễn từ bên kia bước đến, nàng bèn cười hỏi: "Chàng xem sổ
sách xong nhanh vậy sao?"
Tiết Minh Viễn vừa cười vừa lắc đầu nói: "Nào có nhanh như vậy, ta đến là có chuyện muốn nói. Ngày mai
chẳng phải là ngày chúng ta quay về Chu gia sao, vậy những thứ này hẳn
là lễ vật dành tặng Chu gia rồi. Tối mai Tam cữu huynh hồi kinh, cũng
nên tặng nhạc phụ nhạc mẫu một ít lễ vật, coi như là tâm ý của chúng
ta."
Nhược Thủy nghe xong liền mỉm cười: "Vẫn là phu quân suy nghĩ chu đáo."
Tiết Minh Viễn đắc ý ngửa đầu cười bảo: "Đương nhiên rồi, dù gì tuổi tác phu quân cũng lớn hơn nàng nhiều, hiển nhiên là chu đáo hơn!"
Nhược Thủy dịu dàng cười bảo: "Phải phải, phu quân anh minh thần võ, thiếp thân đành chịu thua."
Tiết Minh Viễn bị Nhược Thủy chọc cười, bèn nghiêm nghị nói: "Vậy nhạc phụ
nhạc mẫu thích gì nhỉ? Ta sẽ dặn quản gia chuẩn bị một ít tơ lụa Hàng
Châu, còn có rượu vàng Thiệu Hưng, rồi cả chân giò hun khói Kim Hoa.
Nàng nghĩ xem nên thêm thứ gì nữa."
Nhược Thủy nghiêng đầu
suy nghĩ một lát, kết quả là nàng cũng không biết phải thêm thứ gì. Nàng chỉ nhớ phụ thân nàng thích uống trà, cái thú này ngay cả hoàng thượng
cũng biết, do vậy mỗi lần có trà tiến cống nhất định không thể thiếu
phần của nhà nàng. Nhược Thủy trầm ngâm nói: "Vậy tặng một ít đặc sản
Đài Châu đi, phụ thân mẫu thân ở kinh thành chắc cũng thấy mới lạ."
Tiết Minh Viễn mỉm cười nói: "Khoản tiền bạc cũng không thể thiếu, bằng
không nhạc phụ nhạc mẫu còn tưởng nàng ở bên này chịu khổ cực lại càng
thêm lo lắng. Ta nhớ trong kho thuốc có mấy cây huyền sâm tương đối tốt, một lát ta sẽ đi xem sao."
Nhược Thủy vội lắc đầu: "Thật sự
không cần đâu mà." Đừng nói là huyền sâm, đến cả sâm đã thành hình người cũng không phải thứ hiếm có ở Diêu gia. Thế nhưng đối với nhà của nàng
bây giờ thì mấy thứ tốt như huyền sâm lại rất quan trọng.
Tiết Minh Viễn thấy Nhược Thủy không giống như cố tình làm bộ, y bỗng nhớ
đến chuyện mấy hôm trước khi vừa nhắc đến chuyện nhà m