
ẹ, Nhược Thủy đã
đau lòng khiến y không khỏi ảo não. Diêu gia này chắc là một nhánh của
Diêu gia trọng vọng chốn kinh thành, nếu Nhược Thủy không phải là gái
chưa chồng hoặc không phải thứ nữ, có lẽ nhà nàng đã vì quyền quý mà gả
con gái mình cho một người quyền quý khác, cũng có khi Nhược Thủy vừa
sinh ra đã được giao cho chính thất nuôi dưỡng.
Phỏng chừng
sau khi Nhược Thủy bị thương, bị nhà quyền quý kia hồi hôn khiến gia tộc bị người ta dòm ngó chế nhạo nên nàng mới bất đắc dĩ lánh mặt đến Đài
Châu. Không chừng di nương của Nhược Thủy vẫn còn ở Diêu gia, có thể
không còn được sủng ái nên Nhược Thủy mới lo lắng cho di nương nàng, ấy
thế nên khi vừa nhắc đến nhà mẹ đẻ nàng đã đau lòng đến rơi lệ. Tiết
Minh Viễn càng nghĩ càng thấy suy nghĩ của mình có căn cứ, càng cảm thấy cuối cùng y đã hiểu rõ sự tình.
Tiết Minh Viễn mỉm cười nhìn Nhược Thủy, y nói: "Dù thế nào cũng phải đưa về lễ tương xứng, bằng
không sau này lại khó ăn nói. Ừm... Nếu nàng muốn gửi cho nhạc mẫu thứ
gì thì cứ bọc thành một bao, ta phái người vào kinh gửi riêng đến tận
cửa."
Nhược Thủy có điều không hiểu, lễ vật tặng mẫu thân sao còn phải gói riêng làm gì? Nhưng dù có thế nào thì Tiết Minh Viễn cũng
là một người đàn ông có trách nhiệm, quan tâm lo lắng đến cả thể diện
của thê tử ở nhà mẹ đẻ. Nhược Thủy vừa cười vừa nói tạ ơn, tuy nhiên sau đó lại thở dài một tiếng rất khẽ, thể diện là cái gì chứ? Thứ này nàng
đã vứt bỏ từ lâu, cũng chẳng cần đến nữa.
Cô dâu mới sau ba
ngày sẽ lại mặt, sáng sớm hôm sau, Tiết Minh Viễn đưa Nhược Thủy về Chu
gia. Chu phu nhân vừa nhìn thấy Nhược Thủy đã tỉ mỉ hỏi han nọ kia,
giống như vừa gặp lại cô con gái cưng vừa xuất giá vậy, chỉ sợ rằng
Nhược Thủy phải chịu khổ. Diêu Nhược Táp và Chu đại nhân hàn huyên với
Tiết Minh Viễn ở phía trước, cũng có thể coi đây là lần đầu tiên Tiết
Minh Viễn tiếp xúc với Chu đại nhân ở khoảng cách gần như vậy.
Dù sao y cũng là thương nhân rong ruổi từ nam chí bắc suốt mười năm ròng,
từ lâu đã luyện được vẻ mặt khéo léo, hiếm khi để lộ khuyết điểm. Diêu
Nhược Táp nhìn muội phu nhà mình bình tĩnh, tỉnh táo trả lời Chu đại
nhân từng vấn đề một, thỉnh thoảng còn chêm vào thêm mấy câu chuyện tiếu lâm thì hài lòng gật gù. Lên tiếng nói: "Thúc phụ cứ trò chuyện với
muội phu, con sang chỗ thẩm thẩm xem muội muội thế nào."
Sau
khi Diêu Nhược Táp sang đến, Chu phu nhân liền dẫn mọi người đi hết, để
hai huynh muội có thời gian tâm sự. Diêu nhược Táp thấy muội muội mình
đã chải sang kiểu tóc dành cho phụ nhân, trong lòng có phần cảm khái,
quan tâm hỏi: "Gả sang bên ấy thế nào, muội phu có đối xử tốt với muội
không? Chị em dâu có hòa thuận không? Mấy đứa nhỏ có nghe lời không?"
Nhược Thủy nhìn thẳng vào mắt ca ca mình, kiên định nói: "Ca ca, muội rất tốt, muội cũng tin rằng ngày sau sẽ càng viên mãn!"
Diêu Nhược Táp nhìn muội muội mình rồi gật đầu, y nói: "Đây là thư mà phụ
thân và mẫu thân gửi cho muội. Bên trong nói hoàng gia không truy cứu
chuyện của muội nữa vì sang năm thái tử sẽ cử hành đại hôn, người được
chọn chính là con gái thứ ba của Hộ quốc tướng quân Quan đại nhân. Dù
sao thì việc hay cũng không còn liên quan đến muội, dẫu có cũng chỉ là
câu chuyện phiếm khi rỗi rãi mà thôi."
Nhược Thủy cười nói:
"Binh biến lần này cũng may nhờ Quan đại nhân dẫn quân đội Cần Vương vào kinh nên hoàng thượng và thái tử mới thoát được nguy hiểm. Bây giờ cưới tiểu thư Quan gia, như vậy cũng coi như là để thái tử báo ân, cũng vừa
là tấm gương cho thế nhân."
Diêu Nhược Táp cười lạnh nói:
"Phải, cứu một mạng người cũng không được nói ra. Đại hoàng tử đâm thái
tử một đao chính là muốn thí huynh sát quân, hoàng gia đã hạ lệnh cấm,
không một ai được nhắc lại. Đại hoàng tử chỉ bị buộc tội đoạt vị, tội
danh thí huynh sát quân chưa từng nghe nhắc đến. Nói cách khác, công lao cứu giá của muội cũng bị phủ nhận hết thảy, tất cả những người liên
quan đến việc này đều làm như chưa từng xảy ra."
Nhược Thủy
nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Thế chẳng phải đúng như chúng ta mong muốn rồi
sao. Nếu như việc này truyền đến tai người người trong thiên hạ, đối với hoàng thượng mà nói sẽ để lại vết nhơ trong trang sử. Trước tiên là đại hoàng tử cuồng vọng đoạt quyền, thứ nữa là chẳng màng đến huynh đệ tình thâm. Hoàng thượng hẳn không mong muốn người trong thiên hạ biết ngài
đã nuôi lớn một thái tử vì quyền lực mà ngay đến tình thân cũng không
màng."
Diêu Nhược Táp gật đầu nói: "Đúng lắm, việc này muội
cũng không nên để trong lòng. Muội cứ ở bên này khoảng ba năm thì có thể quang minh chính đại hồi kinh rồi. Đến khi ấy cả nhà muội chuyển cả vào kinh đi, chúng ta cũng thuận tiện chăm sóc muội, Minh Viễn có Diêu gia
làm chỗ dựa vững chắc thì việc buôn bán cũng dễ dàng hơn."
Nhược Thủy cười bảo: "Chuyện tương lai để sau hẵng nói. Biết được trong kinh
yên ổn muội cũng an lòng. Sau khi huynh trở về nhất định phải thay muội
nói lại với mẫu thân, để mẫu thân biết rằng muội ở đây rất tốt."
Diêu Nhược Táp và Nhược Thủy bên này vừa nói xong thì bên ngoài cũng truyền
vào tiế