Thiên Kim Làm Vợ Kế

Thiên Kim Làm Vợ Kế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327171

Bình chọn: 8.5.00/10/717 lượt.

canh giờ trôi qua, tất cả mọi người trên công

đường đều đang chờ đợi, thỉnh thoảng lại có nha dịch đến báo cáo tiến độ nghiệm thi. Cuối cùng kết luận được đưa ra là lão phụ nhân tự sặc đờm

mà chết, không liên quan đến chuyện dùng thuốc kia.

Quần

chúng vây xem thất vọng hoàn toàn, chuyện bách tính chung tay vạch trần

bộ mặt tên tài chủ bất lương tan nhẹ như làn khói. Trần đại nhân tuyên

bố kết quả, sau đó cho người bắt mấy tên gây chuyện lại, lấy tội để linh cữu ngoài đường gây náo loạn làm nguyên do, phạt mỗi tên hai mươi đại

bản.

Tiết Minh Viễn thì không việc gì, dù gì cũng đã nằm

trong tầm ngắm của nhiều người, đây cũng là một cơ hội tốt. Y phủi bụi

bặm bám trên người, xoay về phía quần chúng chắp tay nói: "Dược liệu của bổn tiệm được giám sát rất chặt chẽ, quá trình tinh chế càng không dám

lơ là, luôn kiểm tra thật cẩn thận. Xin các hương thân phụ lão cứ yên

tâm, sau này xin hãy chiếu cố bổn tiệm nhiều hơn."

Đây là một bước thành công trong giao tế của Tiết Minh Viễn, y đã nhân chuyện lần

này đưa ra một bức câu đối treo ở mỗi cửa hàng, và cũng lấy đó làm tôn

chỉ: Không vì bào chế phức tạp mà giảm bớt nhân công; Dược liệu tuy đắt

nhưng không vì thế mà cắt giảm. Trải qua chuyện lần này, hiệu thuốc nhà

Tiết gia càng có thêm danh tiếng, danh dự cũng tăng gấp mấy lần.

Về sau, khi Tiết Minh Viễn hỏi thăm mới biết người gây ra chuyện này chính là ông chủ Vương đã ám hại y trước đây, ông ta không chấp nhận chuyện y phát đạt ở Hàng Châu, cướp mối làm ăn của họ Vương. Ông ta tìm vài tên

du thủ du thực, những kẻ đó rảnh chân rảnh tay, khi hay chuyện bèn nói

sẽ giúp nhà cô nương nọ làm lớn chuyện, số tiền đòi được đem chia đều,

cũng tiện thể hoàn thành chuyện ông chủ lớn giao phó.

Tiết

Minh Viễn cũng không tốn nhiều công sức để biết được sự thật, bởi vì chỉ vài ngày sau y đã nghe tin ông chủ Vương bị người ta trùm bao tải đánh

cho một trận, khuôn mặt ông ta bây giờ sưng vù như đầu heo, nằm liệt

trên giường chẳng thể nhúc nhích. Những người đó vừa đánh vừa nói:

"Trong số tiền ngươi đưa không có phần bắt bọn ông ăn gậy!" Nhược Thủy

hay chuyện cứ cười khúc khích mãi, ông chủ Vương chơi ưng cả đời, cuối

cùng lại bị ưng mổ mắt, đáng đời! Sau khi giải quyết

xong việc, Tiết Minh Viễn nấn ná lại Hàng Châu thêm mấy ngày cùng Nhược

Thủy, chuyện vừa xảy ra chẳng những không ảnh hưởng nhiều đến cửa hàng

mà còn đạt được tác dụng truyền bá hữu hiệu.

Quay về Đài

Châu, Tiết Đinh nói thầy dạy đã quyết định cho cả ba đứa bọn chúng tham

gia kì thi phủ và thi viện năm nay, đi thi cũng không hề gì cốt là tích

lũy thêm kinh nghiệm, tuổi còn nhỏ nếu thi không đỗ đạt cũng chẳng phải

chuyện không tốt. Ba đứa đều nóng lòng muốn thử sức, dù gì cũng đã đọc

không ít sách vở, nay muốn xem xem thực lực của bản thân đến đâu. Nếu

tiên sinh đã nói có thể thi, người làm phụ mẫu không có lý do gì để ngăn cản cả.

Tiết Minh Viễn nhìn Nhược Thủy, y nói với giọng điệu nghe chừng hơi lo lắng: "Hay là chúng ta lên kinh trước, sau khi bọn

nhỏ thi xong quản gia sẽ đưa chúng vào kinh tìm chúng ta?" Tiết Minh

Viễn vẫn nhớ như in vẻ xúc động của Nhược Thủy khi nghe nói rằng có thể

về thăm nhà mẹ một thời gian, nàng phấn chấn đến nhường nào, đến tận mấy tối sau vẫn luôn nằm trên giường kể chuyện trong nhà, kể cho y nghe

trong kinh có món gì ngon, có nơi nào chơi vui, lại còn muốn đưa bọn trẻ đi dạo quanh phố phường.

Hai người hào hứng chuẩn bị một

thời gian dài như thế, ấy vậy mà lại bị chuyện ở Hàng Châu làm lệch kế

hoạch ban đầu, âu cũng là chuyện bất khả kháng. Bọn trẻ đúng là ứng thí, nhưng cũng không phải thi trạng nguyên, hơn nữa tiên sinh cũng đã nói

lần này chỉ để thử sức, họ không có mặt hẳn cũng không hề gì. Tiết Minh

Viễn không muốn trì hoãn thêm nữa.

Trái lại, Nhược Thủy kiên

quyết phản đối, nàng nói: "Không liên quan, chẳng qua là đi muộn hơn vài tháng thôi mà. Bọn trẻ thi liên tục mấy ngày, thiếp không có mặt sẽ rất lo lắng. Lo lắng không kém những ngày vừa qua." Tiết Minh Viễn cũng

muốn thấy bọn trẻ thi cử xong xuôi nên đành thuận theo. Tầm tháng bảy là khoảng thời gian diễn ra kì thi phủ, ba đứa trẻ đều thi đậu, cùng tham

gia kì thi viện vào tháng tám. Thi viện là lúc quyết định ai là tú tài,

vì thế nên lần này nghiêm ngặt và chặt chẽ hơn hẳn những kì thi trước.

Trường thi gọi các sĩ tử vào lều, mỗi người ở một gian khép kín. Sĩ tử làm hai bài văn - thơ nộp ngay trong ngày. Sau đó giám khảo thẩm phê, căn cứ

theo đó mà định ra người trúng tuyển, người có tên trên bảng vàng chính

là tú tài. Sau đó mới phân ra từng cấp, thành tích tốt nhất là Lẫm sinh, sau đó quan chủ khảo trao lương thực, kế đến thứ nhì là Tăng sinh, Phụ

sinh. Trong đó người ưu tú nhất sẽ được Viện phủ Đài Châu tiến cử đến

học tại học phủ đứng đầu - Quốc Tử Giám, cho nên ai nấy đều rất hồi hộp

trong kì thi viện này.

Thời tiết oi bức, ba đứa trẻ thi cử

liên tục nên gầy đi không ít. Trong lúc đợi công bố bảng vàng, Tiết Minh Viễn bắt đầu chọn mua những thứ sẽ đem lên kinh, y đã quyết rằng dù

trời có sập, y cũng phải đưa N


XtGem Forum catalog