
iệu của Mộ Yến Trai.
Mộc Phong Đình lại vái chào
nói: "Đa tạ Cù chưởng môn đáp ứng cho tệ trai viết sách."
Mạc Hi thầm nghĩ: thằng nhãi
này cư nhiên là biên tập của Mộ Yến Trai. Khó trách đối với những chuyện trong
chốn võ lâm biết rất rõ ràng, chỉ sợ không ít lần vào Nam ra Bắc săn tin, đối
với việc sinh tồn nơi hoang dã rất có kinh nghiệm.
Cù Diệu khách khí nói:
"Không dám. Không dám."
Hai người hàn huyên đã xong, Cù
Diệu mới chuyển hướng nói với Lạc Hằng: "Không biết vị này là..."
Lạc Hằng nói: "Tại hạ Lạc
Hằng. Có một chuyện muốn nhờ."
Lạc Hằng còn chưa kịp nói tỉ
mỉ, Mộc Phong Đình đã giành trước mở lời, tài ăn nói của hắn rất tốt, đem
chuyện làm sao ở "Tế Thiện Đường" dưới núi gặp được Lạc Hằng, như thế
nào cảm thông tình cảnh thống khổ vì thế đã đưa hắn cùng lên núi nói sinh động
như thật.
Đợi hắn lưu loát nói hết một
hơi, Mạc Hi cảm thấy nếu Cù Diệu không giúp Lạc Hằng vậy quả thực là thiên lý
không tha.
Vậy còn chưa xong, chỉ nghe Mộc
Phong Đình lại nói: "Cù chưởng môn, công đức tế thế cứu nhân của ông,
khiến tại hạ rất là khâm phục, tại hạ nhất định sẽ dùng ngòi bút trong tay phát
dương quang đại, để người trong thiên hạ noi theo thiện tâm của ông. Việc Cù chưởng
môn nhiệt tâm tương trợ Lạc đại ca nhất định cũng sẽ làm người trong thiên hạ
kính phục."
Mạc Hi âm thầm hít một ngụm khí
lạnh, Mộc Phong Đình tên này thật là phi thường lợi hại, há miệng liền có thể
nâng người lên trời xuống đất, chỉ mấy lời đã khiến Cù Diệu đâm lao phải theo
lao, không thể không giúp.
Quả nghe Cù Diệu nói: "Xin
các vị yên tâm. Cù mỗ nhất định đem hết khả năng để giúp đỡ."
Cù Diệu cuối cùng mới chuyển
qua nói với Mạc Hi: "Vị cô nương này cùng đi với hai vị, không biết có
việc gì?"
Mạc Hi từ trong lòng lấy ra
khối mặt ngọc Hà Quần Thanh cho nàng, hai tay cung kính đưa lên, nói: "Tôi
cùng với tiền chưởng môn Hà tiền bối của quý phái từng gặp mặt một lần. Vì báo
cho Hà tiền bối biết một chuyện cũ năm xưa, giải đi khúc mắc nhiều năm của ông
ấy, nên Hà tiền bối có ý nâng đỡ vãn bối, liền đem tặng bội kiếm Thừa Ảnh, cũng
dặn tôi lấy mặt ngọc này làm bằng, đến Thục Sơn lấy kiếm."
Mạc Hi tại bến đò Phong Lăng
nghe nói Thừa Ảnh là tín vật truyền thừa của chưởng môn Thục Sơn đời sau, cũng
từng nghĩ tới không báo mà lấy (trộm ấy
mà), rồi chạy luôn. Chỉ là trải qua sự quấy nhiễu của Mộc Phong Đình, nàng
nay lại lộ diện trước mặt Cù Diệu, việc trộm rồi bỏ trốn liền vạn vạn không
thể, cho dù đắc thủ cũng hậu hoạn vô cùng.
Cho nên nàng quyết định nói
thẳng, cho dù Cù Diệu không đồng ý, chỉ cần có tín vật của Hà Quần Thanh ở đây,
sẽ không tính là vu khống, tương lai có một phần vạn cơ hội lại tìm được Hà
Quần Thanh, việc này còn có đường sống.
Huống chi trong mắt nàng, mặc
dù Thừa Ảnh là một món thần binh tuyệt thế, cũng không đến mức vì nó gặp phải
quái vật lớn như phái Thục Sơn vậy.
Thật không ngờ Cù Diệu không có
từ chối ngay, sau khi trầm ngâm thật lâu, mới nói: "Cô nương, Thừa Ảnh cô
muốn lấy chẳng những là vật riêng của tại hạ, còn là chí bảo của Thục Sơn."
Mạc Hi vừa nghĩ không còn hi vọng, không ngờ ông ấy đổi giọng, lại nói:
"Chỉ là Hà chưởng môn công phu cao tuyệt, đương thời vô nhị (không có người thứ hai ở thời này), mặt
ngọc này quả thật là ấn tín chưởng môn của ông ấy, có thể thấy tặng kiếm quả
thật là ý của Hà chưởng môn. Hà chưởng môn ở tệ phái địa vị rất cao, ý nguyện
của ông ấy tại hạ đương nhiên không thể làm trái." Ngừng một chút, ông ta
nói tiếp: "Như vậy đi, cô nương xin nấn ná lại Thục Sơn mấy ngày, đợi sau
khi thương nghị cùng vài vị trưởng lão sẽ có câu trả lời thuyết phục."
Mạc Hi không nghĩ tới Cù Diệu
dễ nói chuyện như vậy, thấy còn có hi vọng, đương nhiên khách khách khí khí đáp
ứng.
Việc ba người thỉnh cầu chỉ
trong một thời ba khắc liền có thể đạt thành, cho nên đều ở lại nơi này.
*Viết sách lập truyền: Có thể hiểu là viết sách ghi lại tiểu sử, những
công tích của người nào đó để lưu danh cho mọi người đều biết.
Mặt trời mọc đỏ núi.
Tia nắng đầu tiên chiếu trên
biển mây cuồn cuộn nơi kim đỉnh, nhất thời tuôn vàng chảy bạc, dệt tơ trải gấm.
Cung điện sơn son lẳng lặng đứng sừng sững trong tuyết trắng. Bốn phía mây bay
rải đầy, gió vờn trên biển.
Đúng là "Nhất luân hồng
nhật lăng vân khởi, vạn nhận chu nhai chiếu nhãn lai." (một vầng mặt trời
đỏ mọc trên những đám mây, sườn núi đỏ rực chiếu vào mắt người)
Mạc Hi ở giữa tiên đài mây trôi
này tập kiếm. Mỗi khi gió êm sóng lặng vạn sóng dập dờn, thế kiếm như mây bay
nước chảy lưu loát sinh động, khi mây mù bốc hơi sóng gió đều ẩn, thế kiếm như
vũ bão, buồm thuyền căng gió.
Bên người mây cuộn sôi trào,
bên tai tiếng gió gào thét tràn ngập. Trong lúc nhất thời nàng bỗng nhiên nảy
sinh cảm giác trong trời đất chỉ có một mình mình. Bốn phía mây dày đặc cuồn
cuộn xoay khiến nàng giống như đang đánh giết trong thiên quân vạn mã, lại
giống như đang ra sức chìm nổi trong sóng biển. Dần dần, động tác chậm rãi của
Mạc Hi hòa tan vào sóng dữ, thế khởi như giao long rời bến, thế thu