Disneyland 1972 Love the old s
Thích Khách Vô Danh

Thích Khách Vô Danh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326012

Bình chọn: 8.00/10/601 lượt.

nh trứng, mép lá nhẵn bóng, nói:

"Huynh hẳn là nhận ra. Nhai vào sẽ tốt hơn."

Lạc Hằng cám ơn, nói: "Thì

ra là 'thánh thảo'." Hắn vội nhai một lá, lại thở dài: "Không thể

tưởng được tiểu huynh đệ công phu lại cao tuyệt như thế. Thật sự là người không

thể nhìn bề ngoài. Lúc trước huynh nói mang ta lên núi, ta còn tưởng rằng huynh

nói khoác."

Mộc Phong Đình biết ý của Lạc

Hằng, cũng không vạch trần. Thục Sơn này Lạc Hằng vô luận như thế nào cũng phải

lên, làm sao nỡ nói Mộc Phong Đình không thể giúp hắn, khiến người khó xử.

Mộc Phong Đình nói với Mạc Hi:

"'Thánh thảo' này tên thường gọi là 'lục kim tử', có thể làm thuốc. Ức chế

phản ứng cao nguyên, gia tăng thể lực, không còn gì tốt hơn."

Mạc Hi gật gật đầu, nàng đoán

cái gọi là 'thánh thảo' này cùng với lá coca của hiện đại cũng không khác là

bao. Cây coca vốn sinh trưởng tại Nam Mỹ, cocaine chính là một loại thuốc phiện

hữu hiệu. Cocaine là một loại thuốc kích thích trung khu thần kinh tự nhiên, có

thể dùng để gây tê, hiệu quả mạnh mà có sức, nhưng dùng liên tục sẽ khiến người

ta yếu đi. Người dùng sẽ hưng phấn, sung sướng, tinh lực dư thừa, cảm thấy mình

không gì không làm được. Chỉ là sử dụng một lượng lớn trong thời gian dài sẽ

tạo thành nguy hại rất lớn đối với cơ thể. Nhưng như Lạc Hằng nhai nuốt một ít

lá chưa tinh chế như vậy sẽ không ngại.

Cứ như thế, hai người lại mang

theo Lạc Hằng nỗ lực đi nửa ngày, cuối cùng cũng tới cửa trời.

Chỉ thấy ánh sáng bảy màu từ

trong động chiếu ra, chung quanh tươi sáng rực rỡ, trên sườn núi đón gió có một

khoảnh lớn toàn hoa mai rừng, cánh hoa phấn trắng bay bay như mưa, phảng phất

như lạc vào tiên cảnh.

Thật làm cho người ta có một

loại cảm giác "ngã dục thừa phong khứ, quy vu thiên cung khuyết" (ta muốn bay theo gió, đi đến nơi thiên cung

lầu gác).

Chỉ là muốn tới đỉnh Thục Sơn,

lúc này mới đến giữa sườn núi, vẫn còn rất xa. Nhưng muốn lên tiếp lại không có

thang leo lên, cho dù là ba mùa xuân, hạ, thu, nếu không phải người có võ công

trác tuyệt, muốn lên đỉnh không khác gì khó như lên trời, càng không cần phải

nói lúc này đang là mùa đông tuyết lớn gió mạnh.

Mạc Hi nói: "Chúng ta thay

phiên mang Lạc Hằng lên đi."

Mộc Phong Đình nói: "Cũng

được. Ta đưa trước."

Ai ngờ Lạc Hằng lại nói:

"Tại hạ sao có thể để một cô nương mang lên, hơn nữa..." Mạc Hi thấy

hắn muốn nói lại thôi, biết hắn có ý nghi ngờ võ công của mình không tốt, cũng

không cãi lại, chỉ mỉm cười, nói với Mộc Phong Đình: "Vậy xin nhờ huynh

trước."

Mộc Phong Đình cõng hắn, một

hơi liền nhảy lên hơn trăm trượng. Lạc Hằng thấy Mạc Hi một đường theo sát,

dáng vẻ phiêu diêu, vẻ mặt điềm tĩnh, thầm nghĩ: "Ta quả nhiên là ếch ngồi

đáy giếng, lúc ở quân doanh nghĩ rằng công phu của mình đã coi như tốt, ai ngờ

cho dù mình chưa bị thương cũng kém một ngón tay của tiểu cô nương người

ta." Lại sợ mình mới vừa rồi khinh thị, đắc tội nàng, liền nghĩ nên như thế

nào xin lỗi mới tốt, ngược lại tạm thời giải trừ sự thấp thỏm không yên trong

lòng sợ đến đây không biết có thu hoạch hay không.

Cứ thế lao nhanh, ba người cũng

không nói chuyện với nhau, ước chừng qua nửa ngày. Còn khoảng một phần tư đoạn

đường liền đến đỉnh núi. Chỉ là Mộc Phong Đình mang Lạc Hằng khó tránh khỏi khí

lực không đủ, liền thả hắn xuống dưới nghỉ ngơi.

Mạc Hi nói: "Kế tiếp để ta

cõng hắn cho." Nhanh chóng đến đỉnh núi trước khi trời tối mới là thượng

sách.

Lạc Hằng thấy Mộc Phong Đình

không có ý kiến gì khác, liền gượng gạo lên lưng Mạc Hi. Mộc Phong Đình thấy

Mạc Hi dưới chân dùng lực một chút, dáng người đúng là không chút cố sức vọt

đi, thầm nghĩ: "Mới qua mấy ngày, võ công của nàng lại tiến bộ rồi."

Bên này Mộc Phong Đình âm thầm

tán thưởng, bên kia Lạc Hằng cũng là âm thầm kêu khổ, hắn đường đường là nam

nhi bảy thước, dựa trên người một cô nương gầy yếu như thế, tay dài chân dài

đều không biết nên để ở chỗ nào, chỉ chốc lát tay chân liền cứng ngắc, thật sự

là khổ không thể tả.

Mạc Hi đương nhiên cũng cảm

thấy hắn không được tự nhiên, lại làm như không biết. Trong lòng oán thầm: cô

nương ta đồng ý cõng ngươi, là phúc khí ngươi đã tu luyện mấy đời, còn đến

phiên ngươi kén chọn nữa à. Huống hồ nếu Mộc Phong Đình thằng nhãi này đủ lợi

hại, cô nương ta cũng không thèm làm việc khuân vác này đâu.

Khi đoạn đường còn chừng hai

chung trà, Mộc Phong Đình vượt lên nói: "Ta nghỉ ngơi đủ, đến lượt ta đi.

Cô là con gái, chung quy không tiện."

Mạc Hi thật vui sướng khi thoát

khỏi bao cát thịt người Lạc Hằng này, đương nhiên vui vẻ đồng ý. Thầm nghĩ:

"Soái ca ‘tự nhiên’ cũng không phải luôn khiến người ghét." Tuy rằng

bao cát Lạc Hằng này là Mộc Phong Đình chủ động vác trên người (ý nói Mộc Phong Đình rủ rê Lạc Hằng đi

cùng), nhưng bỗng nhiên được thoải mái, nàng đại nhân có đại lượng, cũng sẽ

không so đo nhiều như vậy.

Mộc Phong Đình lại cõng Lạc

Hằng đi tiếp. Đoàn người cuối cùng cũng tới "vân mộng tuyệt đỉnh".

Từ đỉnh núi nhìn xuống, khắp

nơi trắng xóa, núi uốn lượn như con rắn bạc, đóng băng ngàn dặm. Từ đỉnh núi

đến