
chân núi đều là băng tuyết mênh mông trùng điệp, ngàn vạn bông tuyết như
sương lóng lánh, nở rộ trên vạn dặm núi tuyết, tạo nên một thiên đường bát ngát
băng thanh ngọc khiết.
Theo thường lệ, việc giao tiếp
với người khác Mộc Phong Đình toàn bộ bao hết, tùy hắn đi gõ cửa.
Tiểu đạo sĩ mở cửa nhìn thấy
đoàn người bọn họ vô cùng kinh ngạc, có lẽ là không ngờ rằng trong lúc tuyết
lớn gió lạnh còn có người có thể lên kim đỉnh. Nhưng tiểu đạo sĩ cũng biết
người lúc này có thể lên đỉnh núi ắt có võ công phi phàm, vì thế cực khách khí
đón bọn họ vào.
Phong cách kiến trúc của Thục
Sơn hoàn toàn khác biệt với Đường Môn nguy nga sừng sững, nhưng đều là nhà trệt
nối nhau bằng hành lang gấp khúc. Thứ nhất đỉnh núi hiểm trở không thể xây lầu
cao, thứ hai vẻ đồ sộ của Thục Sơn vốn nằm ở tiên sơn thắng cảnh chứ không phải
từ mái nhà phòng ốc. Cho nên chủ thể kiến trúc của Thục Sơn phái chia làm ba
gian hai điện, hậu điện là nơi chuyên dành cho khách đến nghỉ tạm. Dãy nhà trệt
này dựng trên dãy núi, lại không chút tổn hại đến khí thế khoáng đạt ở ngoài
kia. Ngoài điện cổ mộc chọc trời, thanh u nghiêm nghị. Gió núi thổi tầng tầng
tuyết trắng trên đất thành một mảnh bụi mờ, lầu gác ngàn năm, càng được tô điểm
thêm vẻ thanh tịnh trang nghiêm.
Ba người rất nhanh được sắp xếp
phòng, đều tự nghỉ ngơi không nói thêm gì.
Hôm sau, Mạc Hi tìm nơi yên
tĩnh để múa kiếm trong tuyết. Cánh tay phải của nàng vung lên, ngưng tụ khí lực
vào thân kiếm, cổ tay lượn vòng, dần dần không khí chung quanh hình thành một
luồng khí xoáy nhỏ, từng hạt tuyết bay chậm rãi tụ thành lốc xoáy mắt thường có
thể thấy được, theo cổ tay càng chuyển càng nhanh, bông tuyết hình thành lốc
xoáy cũng càng cuốn càng lớn, cuối cùng đột ngột dừng lại, bông tuyết tụ lại
trong nháy mắt lả tả rơi xuống.
Phía sau vang lên vài tiếng vỗ
tay.
Mộc Phong Đình nói: "Cô
nương kiếm pháp thật hay. Chiêu thức này có tên là gì?"
Mạc Hi kỳ thật sớm biết rằng
hắn đến đây, nhưng khoảnh khắc vừa rồi nàng rơi vào ngộ đạo, không tiếc bị
người nhìn thấy cũng vạn không thể thu thế. Phải biết rằng, loại cảnh giới này
thường có thể gặp mà không thể cầu, nếu một khi bị cắt ngang, rất có thể sẽ
không xuất hiện lại.
Mạc Hi lắc đầu nói: "Không
có."
Mộc Phong Đình nói: "Thật
ra tại hạ lại nghĩ đến cái tên 'Hồi Phong Vũ Tuyết', đáng tiếc đã có người
dùng."
Mạc Hi chuyển hướng nói:
"Huynh tới tìm ta sớm như vậy, có việc gì sao?" Trong lòng lại thầm
mắng: tên nhóc này lại muốn lấy kiếm pháp đắc ý nhất của Thục Sơn người ta để
đặt tên cho chiêu số lung tung nàng tự nghĩ ra, muốn hại chết nàng sao!
Mộc Phong Đình nói: "Tại
hạ cùng chưởng môn Thục Sơn mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng đã có hẹn trước. Ta
mặc dù không biết vì sao cô nương đến Thục Sơn, nhưng nếu là vì cầu kiến Cù
chưởng môn mà đến, có thể cùng tại hạ còn có Lạc đại ca tiến đến bái
kiến."
Mạc Hi vui vẻ đáp ứng.
Ba người dùng xong điểm tâm,
liền theo tiểu đạo sĩ dẫn đường đến "Bích Tiêu Các" là nơi chưởng môn
tiếp khách.
Trên "Bích Tiêu Các"
chính là Thục Sơn kim đỉnh nổi tiếng thiên hạ. Đứng trên thang treo ở Bích Tiêu
Các, dựa vào lan can trông về phía xa, chỉ thấy bốn phía sóng mây cuồn cuộn,
cùng với tuyết trắng xóa tạo thành một mảnh mênh mông tinh thuần như áo trời
không vết. Trời mây một màu, một luồng khí khoáng đạt như thuở hồng hoang phả
vào mặt.
Mạc Hi thầm nghĩ: phái Thục Sơn
khiến nhân sĩ võ lâm kính sợ thán phục như thế, ngoại trừ do địa vị Thái Đẩu (Thái Sơn Bắc Đẩu: chỉ những môn phái trụ
cột, có danh tiếng lớn) võ học trên giang hồ, Thục Sơn kim đỉnh với khí thế
hùng vĩ duy ngã độc tôn (chỉ riêng mình
ta) như thế chỉ sợ cũng là một trong những nguyên nhân.
Còn chưa bước vào trong điện,
một người trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi liền ra đón, nhiệt tình nói:
"Các vị đường xa mà đến, Cù mỗ đã không tiếp đón từ xa." Người tới có
khuôn mặt chữ quốc (国 mặt vuông), tướng mạo vô cùng đoan chính. So với chưởng môn Thục
Sơn hoặc đạo cốt tiên phong hoặc phóng đãng không kềm chế được trong tưởng
tượng của Mạc Hi khác nhau một trời một vực. Nơi tiên sơn bảo địa như thế, ở
chỗ này lâu ngày, như thế nào cũng phải dưỡng ra hai phần tiên khí chứ. Hơn nữa
xem tác phong làm việc của Hà Quần Thanh thực có vài phần điên cuồng không quan
tâm, không nghĩ lại chọn ra một người thừa kế "đoan trang" như vậy.
Mạc Hi thầm nghĩ: Cù Diệu lấy
thân phận chưởng môn một đại phái của võ lâm ra đón tiếp, nếu nói là bình dị
gần gũi đến trình độ như vậy cũng hơi quá mức. Ông ta làm vậy hiển nhiên không
có khả năng là vì mình hay Lạc Hằng, xem ra thân phận Mộc Phong Đình nhất định
không bình thường.
Quả nhiên nghe Mộc Phong Đình
cười nói: "Làm phiền Cù chưởng môn tự mình đón chào, Mộc mỗ thật không dám
nhận." Dứt lời từ trong lòng lấy ra một viên đá màu máu gà, đưa cho Cù
Diệu. Có lẽ là tín vật nghiệm minh bản thân.
Cù Diệu nhận lấy, lấy hồng ấn
trên bàn bên cạnh, nhẹ nhàng nhấn trên giấy trắng một cái, một con phượng hoàng
lửa đỏ bừng bừng hiện trên giấy. Không ngờ là dấu h