Thích Khách Vô Danh

Thích Khách Vô Danh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325900

Bình chọn: 8.00/10/590 lượt.

‘tự nhiên’ bỗng nhiên từ trong đội ngũ

chạy ra. Lời hắn nói với người nọ tuy nhỏ, nhưng lấy nhĩ lực của Mạc Hi tự

nhiên là nghe rõ: "Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi. Ta dẫn huynh lên

Thục Sơn kim đỉnh nói chuyện với Cù chưởng môn, ông ấy chắc chắn giúp huynh.

Hơn nữa tôn phu nhân giờ phút này chưa chắc ở nơi này, cho dù có tới, tiểu đạo

sĩ ở 'Tế Thiện Đường' biết được bao nhiêu cũng chưa biết chừng. Tự huynh hỏi

không ra đâu, cần Cù chưởng môn tự mình hỏi mới được."

Mạc

Hi thầm nghĩ: Soái ca ‘tự nhiên’ không chỉ xen vào chuyện của một mình nàng.

Cũng không biết nàng rốt cuộc là nên yên tâm hay là nên thở dài. Mang theo một

người vừa không có võ công vừa khổ đại cừu thâm (thù sâu khổ nhiều) như vậy lên Thục Sơn, cũng không biết phải đi

đến ngày tháng năm nào. Vô luận là soái ca ‘tự nhiên’ hay là người đã mất vợ

này đều đại biểu cho phiền phức, càng đừng nói đến hai người này cùng ở một

chỗ, vậy lực phá hoại là phép nhân mà không phải là toán cộng. Nàng thật rất

muốn quăng soái ca ‘tự nhiên’ để đi trước, chỉ là cùng hắn một đường đồng hành

đến tận đây, nàng còn chưa thăm dò được mục đích người này tiếp cận nàng là gì.

Đến tình hình hiện tại, trốn tránh không phải là thượng sách, vẫn là tùy cơ ứng

biến sẽ tốt hơn.

Mạc

Hi đứng bên cạnh yên lặng ăn cơm. Soái ca ‘tự nhiên’ lĩnh một phần, chủ động

phân cho khổ đại cừu thâm một nửa.

"Vị

đại ca này họ gì?" Soái ca ‘tự nhiên’ nói.

"Tiểu

đệ họ Lạc. Tên Lạc Hằng." Mạc Hi cùng soái ca ‘tự nhiên’ nghe vậy nhìn

nhau, thật đúng là khéo, Lạc giáo úy trong lời nói của mấy tên binh lính càn

quấy kia quả thật là hắn. Kỳ thật Mạc Hi nhìn tư thế đi đường của hắn đã biết

tám chín phần mười là người này. Người bình thường đi đường hai cánh tay sẽ

đong đưa tự nhiên, người này biên độ tay phải đong đưa so với tay trái thấp

chút, điều này phù hợp với đặc thù vai phải có thương tích.

Khổ

đại cừu thâm tựa hồ rất cảm kích vì soái ca ‘tự nhiên’ đã chỉ dẫn cho hắn, lễ

thượng vãng lai (có qua có lại) nói:

"Không biết vị tiểu huynh đệ này tên gọi là gì?"

"Tại

hạ Mộc Phong Đình. Như mộc xuân phong, đình đình như cái." (Như tắm gió xuân, đình cao che phủ)

Mạc

Hi thầm nghĩ: tên của thằng nhãi này cũng lịch sự tao nhã ghê, lại không biết

có phải tên thật hay không.

Khổ

đại cừu thâm lại chuyển hướng hỏi Mạc Hi: "Xin hỏi phương danh cô

nương?"

"Ta

là Mộc Khê."

Mộc

Phong Đình nói: "Không biết vì sao Lạc đại ca lại cho rằng tẩu tử ở 'Tế

Thiện Đường'?"

Lạc

Hằng mặt hiện vẻ tiêu điều, nói "Ta chỉ là đoán mò thôi, nghe người ta nói

nơi này thu lưu rất nhiều cô nhi quả phụ, liền tìm đến, thử vận may. Nào biết

ta ở chỗ này tìm người, quanh quẩn lâu ngày, lại luôn nhìn chằm chằm phụ nhân

mang theo trẻ nhỏ, người ta liền hiểu lầm ta có ác ý, kêu quản sự nơi này đến đuổi

ta đi. Cho nên mới có chuyện vừa rồi." Trên mặt hắn hiện ra vẻ tang thương

rồi lại nói: "Không dối gạt Mộc tiểu huynh đệ, khi ta đi lính nội tử đang

có thai. Ta vào quân doanh nhiều năm, mỗi khi trên chiến trường chém giết hiểm

nguy sắp chết đều nghĩ đến nàng, mới có thể có dũng khí biến nguy thành an.

Kiếp sống quân lữ vô cùng kham khổ, mỗi khi đêm dài nhàn tĩnh, ta lại suy nghĩ

con ta không biết là nam hay nữ, là giống mẹ nhiều chút hay là giống người cha

như ta nhiều chút. Ai biết..." Nói đến đây, vị hán tử làm bằng sắt này

không ngờ có chút nghẹn ngào, thật sự khiến lòng người chua xót.

Mạc

Hi âm thầm thở dài: Kỳ thật một câu "Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ

lai chinh chiến kỉ nhân hồi" (Say

nằm sa trường bạn đừng cười, xưa nay chinh chiến mấy người về)*, căn bản

không thể nói rõ sự tàn khốc của chiến tranh. Thân ở sa trường chân chính, ngay

cả uống thả cửa cũng không thể, cho dù may mắn có thể sống sót, trở lại cố

hương, cũng chỉ rơi vào kết cục "vật thị nhân phi sự sự hưu". (Cảnh còn người mất mọi chuyện không còn)

*Hai câu cuối trong bài Lương

Châu từ của Vương Hàn đời Đường:

Lương Châu từ.

Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi

Dục ẩm tì bà mã thượng thôi

Tuý ngọa sa trường quân mạc tiếu

Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi.

(Vương Hàn)

Bài hát Lương Châu

Rượu bồ đào, chén dạ quang

Muốn say, đàn đã rền vang giục

rồi

Sa trường say ngủ ai cười

Từ xưa chinh chiến mấy người về

đâu.

(bản dịch của Trần Trọng San)

Cũng không biết Mộc Phong Đình

thương lượng với những tiểu đạo sĩ này như thế nào, ba người ở Tế Thiện Đường

nghỉ ngơi tá túc một đêm, hôm sau dùng xong điểm tâm liền khởi hành lên núi.

Chỉ thấy trong nắng sớm, Thục

Sơn khí thế hào hùng, sừng sững cao tuyệt. Đỉnh núi như đội đất chọc trời, cheo

leo trơ trọi, cao vút độc tôn. Giữa đỉnh núi lại có một hang động thiên nhiên

rộng rãi xuyên núi, cao chừng trăm trượng, trải dài từ sườn nam đến bắc, như

cửa huyền quan, nuốt mây phun sương. Lại giống như một tấm gương sáng khảm trên

màn trời xanh thẳm, như họa như bình, đoạt tạo hóa của trời đất, nhận linh khí

của vạn vật, có thể nói quỷ phủ thần công (tay

nghề điêu luyện, sắc sảo).

Soái ca ‘tự nhiên’ thấy Mạc Hi

vẻ mặt vô cùng tán thưởng, giới th


Teya Salat