Theo Dòng Tình Yêu

Theo Dòng Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324080

Bình chọn: 10.00/10/408 lượt.

ủa cô đặt lên thân dưới, “Bảo bối Tang Tang, thật ra, anh thích dáng

vẻ nhỏ bé làm bộ làm tịch của em…”

“Reng reng reng…” Tiếng điện thoại cơ bản nhất vang lên, cắt đứt màn quấn quýt trên giường.

Lý Vi Nhiên sửng sốt, kéo bàn tay của Tần Tang khỏi thân dưới, hôn lên

lòng bàn tay. Anh xoay người xuống giường, lấy điện thoại từ trong túi

quần ra. Tiếng chuông này, là tiếng chuông riêng giữa sáu người bọn anh.

Nghe điện thoại, hàng lông mày của Lý Vi Nhiên nhíu lại. Anh vừa đáp lời,

vừa đi ra ngoài cầm quần áo của Tần Tang trong máy sấy tới, ý bảo cô

thay.

“Em biết rồi, đừng quấy rầy

người khác, em lập tức tới ngay.” Anh kẹp theo điện thoại, đứng trước tủ quần áo bắt đầu thay đồ. Tần Tang liếc nhìn tầm lưng cường tráng sau

khi cởi sạch của anh, trong lòng kinh hoàng cầm quần áo trốn vào trong

phòng tắm.

Lúc cô đi ra Lý Vi Nhiên đã thay giày ở cửa.

“Đi đâu thế?”

“Bệnh viện.” Sắc mặt của Lý Vi Nhiên nặng nề, đưa giày qua cho cô, miễn cưỡng nở một nụ cười.



Sáng sớm lúc Tần Tang vào nhà, An Tiểu Ly còn đang ngủ ngon lành trên giường.

“Thời tiết thật đẹp nha!” Tần Tang kéo rèm cửa sổ cái “soạt”, mở cửa sổ ra, vươn vai, hăng hái hô lên.

An Tiểu Ly rên rỉ trở mình, khó khăn mở mắt ra, “Tần Tiểu Tang…” Cô uể oải gào lên, “Cậu đi cả đêm không về cũng chẳng nói làm gì, còn vừa về đã

động kinh. Tớ hận cậu.”

Tần Tang

nhoài người lên bậc cửa sổ, khuôn mặt bí hiểm ngoảnh lại mỉm cười. An

Tiểu Ly ngồi dậy, một cái gối ôm bay qua, “Cười cái gì mà cười, cái đồ

không tuân thủ chuẩn mực phụ nữ.”

“Ồ, năm mươi bước cười một trăm bước hả*?” Tần Tang nhặt gối ôm dưới chân

lên vỗ vỗ, “Không đúng, tớ thấy cậu lông mày tán loạn, mông tròn eo nhỏ, toàn thân đầy mùi vị thiếu phụ trưởng thành, e rằng là hai trăm bước

cười một trăm bước.”

[*Chỉ rằng trong chiến tranh, người bỏ chạy lùi về phía sau 50 bước cười nhạo người bỏ

chạy về phía sau 100 bước là hèn nhát, nhưng không xem lại bản thân

mình. Ở Việt Nam có câu tương đương là “Chó chê mèo lắm lông”'>

“Cậu và Lý Vi Nhiên vẫn còn chưa chạm đến nhau sao?” An Tiểu Ly hỏi kinh

ngạc. Hỏi xong rồi, cô lại rất muốn đánh chết mình, đệt, lại bị con hồ

ly nhỏ Tần Tiểu Tang này gài bẫy.

Quả nhiên, Tần Tang nhướn mày mỉm cười. An Tiểu Ly nhất thời lúng túng vùi trong chăn kêu rên.

“Tần Tiểu Tang, cậu không được chết tử tế đâu!”

Tần Tang vắt chân trên sô pha thản nhiên lật giở tạp chí, thờ ơ liếc mắt nhìn cô gái chửi mắng quên đánh răng kia.

Rửa mặt xong xuôi, An Tiểu Ly thay quần áo tràn đầy sức sống thay giày, vừa thay vừa nói với Tần Tang: “Chúng ta ra ngoài ăn cái gì đi, tớ đói

bụng.”

“Ồ, ” Tần Tang ngẩng đầu như thể có suy nghĩ riêng nhìn cô, “Không muốn ăn, tớ muốn ngủ.”

An Tiểu Ly nghe xong lời này đương nhiên suy nghĩ linh tinh, mờ ám nháy mắt với Tần Tang, “Đêm qua làm gì thế? Không ngủ hả?”

“Đêm qua à,” Tần Tang nói chậm rãi, “Tớ làm tổ trên ghế sô pha ở phòng bệnh bệnh viện mấy giờ liền.”

“A? Người đàn ông của cậu làm sao vậy?” An Tiểu Ly giật mình, cô vẫn luôn

hiểu biết ăn sâu bén rễ rằng Tang Tang dũng mãnh, thế nhưng dũng mãnh

đến độ khiến Lý Vi Nhiên lăn qua lăn lại vào bệnh viện ư? Lẽ nào người

nào đó ép người nào đó không thành? Lại bị người nào đó ép người nào đó

quá thành công, X đến người ta mất mạng ư?

Tần Tang biết tỏng ý tưởng xấu xa của cô nàng, cười trên nỗi đau của người

khác, “Người đàn ông của tớ chẳng sao cả, người đàn ông của cậu thì có

làm sao đấy.”

“Anh ấy… làm sao vậy?” An Tiểu Ly hỏi

lắp ba lắp bắp, trong đầu hiện lên sắc mặt trắng bệch của anh lúc chạng

vạng hôm qua, trong lòng đã loáng thoáng có đáp án.

Tần Tang tự rót một cốc nước cho mình, ngồi xếp bằng trên sô pha, thong thả uống từng hớp nước nhỏ, vẻ mặt cười tủm tỉm rất chi là lương thiện, “Ai cơ?”

“Mình… Trần Ngộ Bạch đó!”

“À? Anh ta là đàn ông của cậu hả?”

An Tiểu Ly cắn đầu lưỡi, tỏ vẻ không thèm quan tâm: “Đương nhiên không

phải! Tớ vẫn còn là khuê nữ trong trắng trong khuê phòng đó.”

“Vậy cậu lo anh ta sống hay chết làm gì.” Tần Tang cười gian xảo với cô, đứng dậy vươn vai, đi đến phòng tắm rửa mặt.

Lòng An Tiểu Ly không ổn định, tay xách dép, đứng đó do dự không biết làm

sao. Lúc này Tần Tang bỗng vươn đầu ra từ trong phòng tắm, nói với người ngơ ngẩn ngoài cửa: “Bệnh viện Nhân Dân Số 1, dãy A nhà B phòng 903.”

“Làm gì thế?” An Tiểu Ly kinh ngạc, chột dạ biết rồi còn hỏi.

Tần Tang rụt đầu lại, giọng nói mơ hồ mang theo tiếng cười truyền ra: “Nếu

như cậu rãnh rỗi phát hoảng thì đi thăm người ta, cho dù không phải

người yêu, là cấp dưới đi thăm bệnh cũng rất hợp tình hợp lý.”

An Tiểu Ly ném dép lên giá để giày, mếu máo, “Không đi, tớ muốn đi ăn.”



Ngoài cổng tiểu khu có một quán bán đồ ăn sáng nho nhỏ, đồ để mua chỉ có hai

loại, bánh bao và sữa đậu nành. Cách kinh doanh cứng rắn cố chấp mà thâm tình vĩnh hằng như vậy, đã khắc sâu vào trái tim của người phụ nữ khác

người Tần Tang kia. Cho nên bữa sáng của hai người các cô vẫn luôn giải

quyết ở đây.

Ông chủ mập mạp ở quán

ăn sáng kia tự xưng là Tảo Tía, An Tiểu Ly cảm thấy đây là mộ


pacman, rainbows, and roller s