
thi mặc đồ sáng tạo này, mắt lại đều có tia xanh lá sâu
thẳm đồng đều. Đồng thời rất có tổ chức có kỷ luật, chia làm ba phái,
mỗi phái tập trung trên từng mục tiêu, mắt quyến rũ tay nắm tay, từng
ánh mắt nối tiếp nhau bay qua.
Trong
chuỗi bay về phía Núi Băng có một hệ thống rađa phát triển, vì vậy chủ
nhân của nó dùng tiếng chói tai tuyệt diệu “Ah!” một tiếng, “Trần tiên
sinh! Sao ngài có thể ăn cái thứ này!”
Những tiếng tuyệt diệu tiếp theo lan tràn, tiếng “Ah!” vô cùng kì quặc đều nối đuôi nhau len lỏi.
Bác sĩ điều trị xấu hổ ngăn lại cái nhóm trợ thủ mất đi lý trí này, nói với Trần Ngộ Bạch còn đang gặm bánh bao như ở chỗ không người: “Ngài tạm
thời chỉ có thể ăn những đồ ăn ở dạng lỏng, xin Trần tiên sinh vì thân
thể khỏe mạnh của mình, phối hợp với công việc của chúng tôi!”
Sau đó là một loạt hợp âm tuyệt diệu: “Đúng vậy đúng vậy!”
An Tiểu Ly xấu hổ cực kỳ, thấp giọng nói với Trần Ngộ Bạch: “Vậy anh đừng ăn nữa, em ném đi cho anh.”
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng liếc nhìn cô, không nói gì cả, lại cắn một miếng.
Bác sĩ ngượng ngùng nhìn Dung Nham và Kỷ Nam, Dung Nham xua tay, Kỷ Nam cười hì hì nhìn về phía An Tiểu Ly.
Vì vậy An Tiểu Ly thêm vào cuộc đời đặc sắc của mình một vêt tích nhàn
nhạt, cô giật lấy non nửa cái bánh bao trong tay Trần Ngộ Bạch, nhét vào cái miệng dã thú hung tàn của mình.
Từ đó, thế giới hòa bình, âm thanh tuyệt diệt biến mất, Dung Nham và Kỷ Nam phục sát đất, Trần Ngộ Bạch khẽ mỉm cười.
…
Kiểm tra định kỳ xong xuôi, bác sĩ viết tình hình cơ bản lên bệnh án, dặn dò những việc cần chú ý, “Bệnh viêm niêm mạc dạ dày rất nghiêm trọng, lần
này là do cảm lạnh và ăn uống không đúng giờ giấc gây nên. Lần sau nhất
định phải chú ý! Biến chứng thành thủng dạ dày thì phiền phức lắm!”
Lúc này vừa mới rút kim truyền dịch, An Tiểu Ly đang giữ miếng bông cầm máu trên tay Trần Ngộ Bạch, nghe thấy lời bác sĩ, hổ thẹn của cô lại tăng
thêm vài phần. Đêm hôm trước… Sau khi bật điều hòa càng lúc càng lạnh,
cô quấn chăn nép trong lòng anh, tới lúc hừng đông thức giấc mới phát
hiện, trên người anh chẳng có gì che đậy. Nhất định là đêm đó anh bị
lạnh.
An Tiểu Ly chăm chú nghe lời bác sĩ nói, Trần Ngộ Bạch tựa ở đầu giường, mắt nhìn phía trước, trên mặt không hề có biểu tình gì.
Sau khi bác sĩ dong dài nói hết một đống lằng nhằng, An Tiểu Ly bắt tay vào học thuộc lòng những điểm chú ý vừa nãy, Trần Ngộ Bạch nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn của cô một lúc, vẫn không bình tĩnh nổi, lạnh lùng nói với cô: “Em tới làm gì?”
Giọng điệu của anh vẫn lạnh như cũ, thế nhưng An Tiểu Ly vẫn nghe ra độ lạnh không giống với bình thường.
“Nói đi!” Anh không nhịn được nhíu mày.
Tiểu Ly cúi đầu, chậm rãi lên tiếng: “Xin lỗi…”
“Em không nên không cho anh ăn trưa.”
An Bất Tri và cô giáo Trần từ nhỏ đã yêu cầu đều hết sức giản đơn đối với
thái độ xử sự làm người của An Tiểu Ly: thành thật, lương thiện, có tinh thần trách nhiệm.
Mặc kệ nguyên nhân là cái gì, Trần Ngộ Bạch vào bệnh viện, cô thật sự có trách nhiệm, cho nên cô xin lỗi thành khẩn.
Khí lạnh quanh người Trần Ngộ Bạch chợt tản đi.
“Ngốc nghếch.” Anh cúi đầu nói, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “Lại đây.”
An Tiểu Ly rất nghe lời đi tới, ngồi ngay ngắn như kiểu người vợ nhỏ bé
ngoan ngoãn, khóe miệng Trần Ngộ Bạch khẽ cong lên, vươn tay ra kéo lấy
hông cô, ôm cô vào trong lòng. An Tiểu Ly hơi giãy dụa, bị anh nhẹ giọng quát: “Đừng nhúc nhích! Để anh ôm một lúc.”
Cách một lớp chăn, hai người tương thân tương ái nằm cạnh nhau, vị trí trái
tim một trước một sau gối lên nhau. Trong khoảng yên tĩnh, thời gian
bình yên cứ lẳng lặng trôi qua.
Hai người yêu thương thắm thiết nằm nghiêng nghiêng cách một lớp chăn, bên
trong phòng yên tĩnh, năm tháng bình yên lẳng lặng trôi qua.
“Dạ dày còn đau không?”
“Ừm.”
“Ngày hôm qua. . . . . . Sau đó, thế nào?”
“Không sao cả.”
“Tiểu Bạch. . . . . .”
“. . . . . . Bảo vệ tưởng anh quên tắt
đèn, nên đi vào xem, cho rằng anh bị người khác đánh ngất xỉu, nên anh
ta đưa anh tới bệnh viện.”
“Em chỉ đẩy anh một cái! Không có đánh anh ngất xỉu!”
“Anh đâu có nói em, em kích động làm gì?”
“. . . . . .”
“Trần Ngộ Bạch.”
“Hả?”
“Em không nên ra tay, thật xin lỗi.”
“Ừ, anh tha thứ cho em.”
“Nhưng mà trước kia anh luôn giả bộ bệnh, cho nên. . . . . . anh, thật sự chừa từng nghe câu chuyện chú bé chăn cừu sao?”
“. . . . . .”
. . . . . .
Tần Tang ngủ thẳng đến ba giờ chiều thì bị đồng hồ báo thức đặt trong điện thoại di động gọi dậy.
“Đến trường học của Tiểu Hòe.”
Nhìn nhắc nhở trên điện thoại di động,
Tần Tang nhớ tới chuyện đã đồng ý với Tần Dương. Cô đứng lên rửa mặt,
thay quần áo ra cửa. Vừa xuống lầu, vừa gọi điện thoại cho Lý Vi Nhiên,
hẹn cùng ăn bữa tối ở gần trường học của Tần Hòe.
Tần Hòe đã học lớp mười hai, chủ nhiệm
cũng mới đổi, là một người đàn ông trẻ tuổi họ Vương, cao kều, ốm tong
teo. Đây là lần đầu tiên Tần Tang gặp mặt, Thầy Vương vốn là rất để ý
chuyện phụ huynh Tần Hòe chậm chạp không đến, nhưng đối mặt với Tần
Tang, hiển nhiên là anh ta không thể khó chịu được nữa.
Thật ra thì vấn đề