
bản thân của Tần Hòe
rất đơn giản, thành tích học tập giảm sút. Mà phức tạp là, không tìm
được nguyên nhân trong đó.
“Tôi đã nói qua với Tần Hòe rất nhiều
lần, em ấy chẳng thèm nói một chữ. Tôi rất lo lắng, có phải bởi vì áp
lực thi tốt nghiệp trung học, tình trạng tâm lý của em ấy xuất hiện vấn
đề hay không? Hồi trước, thành tích của em ấy luôn luôn rất tốt, nhưng
mà hiện tại cứ phát triển tiếp theo tình hình hiện nay, cậu ấy muốn thi
đậu trường đại học trọng điểm sẽ rất khó.” Thầy Vương phân tích tình
trạng gần đây của Tần Hòe với Tần Tang, cuối cùng tổng kết lại như vậy.
Trong lòng Tần Tang rất rõ ràng vấn đề
của Tần Hòe, nhưng tuyệt không thể nói ra miệng. Thầy Vương rất muốn
biểu đạt một chút quan tâm đối với Tần Hòe, hơn nữa vì vậy mới có cơ hội tham thảo nhiều hơn nữa với Tần Tang. Cô không thể làm gì khác hơn là
bình tĩnh ngồi nghe anh ta kể lại từng chuyện trôi chảy.
Đi ra khỏi phòng làm việc của thầy
Vương, cũng kịp lúc với giờ tan học ăn tối của học sinh. Tần Tang đứng
chờ ở bên ngoài cửa phòng học của Tần Hòe.
Có lẽ Tần Hòe đã đoán được anh trai sẽ
giao chuyện này cho Tần Tang xử lý từ trước. Cho nên khi đi ở phía sau
bạn học, cậu liếc nhìn thấy Tần Tang thì cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ
bình tĩnh cười cười.
“Khỏi phải càu nhàu em.” Tần Hòe đánh đòn phủ đầu, sắc mặt hờ hững, nói với chị gái như vậy.
Tần Tang vuốt mái tóc dài, cười nói: “Ai muốn càu nhàu em, chị không chê em càu nhàu chị là tốt rồi. Đi thôi,
chị mời em ăn cơm, thuận tiện cho em cái vinh hạnh đặc biệt, gặp bạn
trai của chị một lần.”
Tần Hòe nghe vậy lấy làm kinh hãi, ngay sau đó lại mỉm cười, khoác vai của Tần Tang đi ra ngoài.
Hai chị em chờ ở cửa trường học trong
biển người nhộn nhịp, cả hai đều mang phong cách hơn người, sắc đẹp
thanh tú, rất nổi bật trong đám người qua lại. Lý Vi Nhiên liếc mắt đã
thấy được, anh chậm rãi dừng xe lại, nhấn kèn xe, Tần Tang ôm Tần Hòe đi tới.
Mặc dù Tần Hòe tuổi còn nhỏ, nhưng cũng
là con em thế gia, nên lễ phép là không có gì phải bàn . Cậu ta đi tới
trước ghế lái, khom người xuống chào hỏi với Lý Vi Nhiên: “Chào anh, bạn trai của Tần Tang.”
Lý Vi Nhiên vui vẻ, “Chào em, em trai của Tần Tang.”
Ngược lại hai người đàn ông này cảm thấy những lời như vậy cũng chẳng có gì. Còn Tần Tang đối với những chữ này
hết sức nhạy cảm, cố nén nụ cười xấu xa trong lòng, mỉm cười bước lên xe cùng Tần Hòe.
. . . . . .
Buổi tối Tần Hòe còn phải đến lớp tự
học, cho nên Lý Vi Nhiên dự định ăn cơm ở địa điểm gần trường học, chỉ
cần lái xe năm phút đã đến nơi.
Tần Tang chọn mấy món em trai thích ăn,
lại dặn dò phục vụ, đừng cho hành gừng tỏi vào, không bỏ quá nhiều tiêu
…. Lý Vi Nhiên rất ít khi thấy bộ dáng mẹ yêu con của cô, trong lòng anh ấm áp, ánh mắt nhìn cô càng dịu dàng hơn.
Cơm nước xong, Tần Tang mua vài món ăn bỏ hộp ở nhà hàng, giao cho Tần Hòe, để cho cậu ấy mang về mời đám bạn học ở túc xá ăn.
Đến cửa trường học, Lý Vi Nhiên ngừng xe, Tần Tang đưa Tần Hòe đi vào, anh dựa vào cửa trường học chờ cô.
Lúc ba người định muốn chia tay, trước
mặt chợt xông ra một chiếc xe màu trắng, chính là xe hơi mi ni cảnh sát
tuần tra rất phổ biến ở gần khu đại học, nhưng mà dấu hiệu phía trên đã
bị xóa đi, thay vào đó là một hàng chữ HELLO KITTY màu hồng thật to.
Một cô bé xinh đẹp mặc T-shirt màu trắng, quần dài màu hồng, nhảy ra khỏi xe, vô cùng vui mừng chạy đến trước mặt Lý Vi Nhiên.
“Di Nhiên? Em làm gì ở đây?” Lý Vi Nhiên thấy cô bé thì hơi kinh ngạc, yêu thương xoa xoa đầu của cô.
“Em về đây lấy hồ sơ.” Lý Di Nhiên cười
khanh khách. Cô là học sinh trong đợt thi tốt nghiệp này, đây là trường
học cũ của cô. “Ngược lại, anh làm cái gì ở đây?”
Lý Vi Nhiên đưa tay khẽ ngăn Tần Tang
lại, cười giới thiệu với Lý Di Nhiên: “Đây là Tần Tang, sinh nhật lần
trước của em đã gặp rồi. Bây giờ cô ấy là bạn gái của anh.”
Lý Di Nhiên cười rất quỷ quái, khoa
trương khom lưng đưa tay, “Chào chị dâu! Thật ra thì em đã sớm biết, chị không trốn thoát nổi móng vuốt của anh em.”
Tần Tang chìa tay cầm lấy, cười cười, lắc lắc tay của cô ấy, không nói gì.
“Đây là em trai của Tần Tang, Tần Hòe. Cậu ấy cũng học trường này ——”
“—— Em biết rồi, ” Lý Di Nhiên liếc
mắt nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tần Hòe, lúm đồng tiền xinh như hoa, “Hot boy nổi tiếng của trung học C của chúng em, làm sao em có thể không
biết chứ. Xin chào hot boy, tôi là đàn chị của cậu, tôi tên là Lý Di
Nhiên. Chữ Di Nhiên trong dương dương tự đắc.”
Tần Hòe không phản ứng nhiều lắm, hơi cười cười với Lý Di Nhiên, yên lặng không nói đứng ở một bên.
Thời gian không còn sớm, Tần Tang đưa Tần Hòe đi vào trước, Lý Vi Nhiên và Lý Di Nhiên đứng tán gẫu ở cửa trường học.
Sắc trời tối dần, ánh đèn đường soi sáng hoàng hôn, sân trường vang lên tiếng đài phát thanh nho nhỏ. Hai chị em họ từ từ tản bộ dọc theo con đường lớn trong sân trường, không ai nói
với ai cái gì.
Gần đến cửa ký túc xá thì Tần Hòe không
nhịn được, “Được rồi, chị phải dạy dỗ em thì mở miệng đi! Em cũng sắp bị sự im lặng của chị lăng trì rồi!”
Tần Tang