
ở bên anh là được rồi.” Một
phần trọng lượng của anh dựa vào cô, thư thái tựa lên vai cô, cằm cọ
trên sườn mặt cô, cảm thấy dạ dày nóng rực như xé rách của mình hình như không đau như vậy nữa.
Anh không
biết liệu có yêu em hay không nữa, anh cần thời gian cân nhắc. Khoảng
thời gian này, có thể dài dằng dặc tới mười năm. Trong lúc đó em hãy ở
bên anh, cho đến khi anh không cần em nữa. An Tiểu Ly đào bới từng ý
trong lời nói của anh, phiên dịch thành câu mình có thể hiểu. Vậy sau
khi quãng thời gian này trôi qua thì sao? Nếu như đến lúc đó anh ta phát hiện, cô với anh, chỉ là ảo giác hiểu lầm nhất thời, có phải cô chỉ còn lại kết cuộc bị chồng ruồng bỏ ư?
Không phải. Bị chồng ruồng bỏ, cũng còn có thân phận.
An Tiểu Ly bi thương.
Trần Ngộ Bạch hài lòng hưởng thụ sự yên bình trong lòng, bỗng nhiên bị cô
đẩy mạnh ra, nhất thời lảo đảo về phía sau, trở tay chống lên cạnh bàn,
trợn mắt nhìn cô, “An Tiểu Ly!”
Trên mặt An Tiểu Ly vẫn mang ý cười, nhưng mắt lại hơi đỏ, “Trần Ngộ Bạch, anh đúng là tên khốn chính cống!”
Trong đôi mắt Trần Ngộ Bạch lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, một giọt mồ hôi lăn
xuống từ trên trán, bàn tay ấn lên dạ dày hơi giật, thân thể anh dần dần khom xuống, trên mặt có vẻ đau đớn.
“Hồi bé chưa từng nghe chuyện cổ tích Cậu bé chăn cừu sao? Một tiết mục đừng lặp lại nhiều lần như vậy có được không?!” An Tiểu Ly liếc nhìn người
tiếp tục giả bệnh xem thường, phất tay áo rời đi.
Cửa phòng làm việc đóng lại, sắc mặt Trần Ngộ Bạch trắng bệch cau mày, rồi yếu ớt ngã xuống.
…
Sức hấp dẫn người ta phạm tội của hình ảnh phụ nữ sau khi tắm xong, mặc áo
sơmi trắng của nam, vẫn còn ít hơn phụ nữ sau khi tắm xong mặc áo T –
shirt nam.
Tần Tang cao 1m65, mặc áo
T-shirt của Lý Vi Nhiên, dáng vẻ ngốc nghếch như một đứa trẻ mặc lén
quần áo của người lớn. Áo tay ngắn biến thành áo tay lỡ, vạt áo xuống
tận đầu gối. Cô không mặc chiếc quần soóc anh đưa, lộ hẳn hai cẳng chân
trắng bóc láng mịn, tóc dài rối tung ướt sũng, mặt đỏ hồng đi ra từ
phòng tắm.
Lý Vi Nhiên đang tựa trên
giường xem TV, thấy cô đi ra, cười vẫy tay gọi cô qua. Hai người tắm rửa thơm tho ngào ngạt, thuần khiết ôm nhau cùng xem TV.
Tần Tang ngoan ngoãn ngả trên ngực anh, ôm lấy thắt lưng anh, lười biếng
ngẩn người. Lý Vi Nhiên đang xem trận bóng, một tay nhẹ nhàng xoa đầu
vai cô, dỗ cô ngủ.
“Vi Nhiên…” Tần Tang bỗng nhẹ giọng gọi anh, “Em… ừm, có phải là khiến anh rất khó chịu?”
Vừa nãy lúc tắm, cô phát hiện mình… bị ướt. Tần Tang đỏ mặt, tim đập thình
thịch, nhớ tới tình trạng của anh, xấu hổ rất lâu. Với cách giải tỏa
không thỏa mãn vừa nãy, anh hẳn là… khó chịu nhỉ?
Lý Vi Nhiên xoay người đè cô lên giường rồi hôn lên, cười đùa: “Nếu như anh nói phải, có phải em sẽ… làm cho anh thoải mái?”
Tần Tang tránh ánh mắt nóng rực của anh, cắn môi không nói lời nào.
Lần đầu tiên Lý Vi Nhiên nhìn thấy dáng vẻ người vợ bé nhỏ này của Tần
Tang, tứ chi xương cốt đều tràn vào tình cảm ấm áp. Anh đứng dậy tắt
tivi, nằm cạnh cô, kéo cô vào trong lòng, “Nếu như chỉ muốn tìm người
khiến anh thoải mái, vậy anh sẽ không cần không phải là em thì không
được.” Giọng điệu của anh nhẹ nhàng chậm rãi, trong lời lẽ tình cảm ngọt ngào lại mang theo chút tủi thân trẻ con. Tần Tang không nhịn được
ngẩng đầu nhìn anh, dưới tia sáng mờ ảo, gương mặt anh đẹp trai lãng tử, tình cảm nồng nàn chân thành. Trong ánh mắt nhìn cô, có thứ khiến cô
cảm thấy có thể gọi là ái tình.
Tần Tang chụt lên môi anh, “Vậy anh có bất mãn với em không?”
Lý Vi Nhiên làm bộ hoang mang, “Xin hỏi Tang Tang tiểu thư, tiểu thư muốn nghe sự thật, hay là lời nói thật lòng?”
“Nghe sự thật trước đã.”
“Không có. Một ánh mắt của Tang Tang nhà mình cũng có thể khiến anh chết mê
chết mệt, thỏa mãn không ngớt. Cho dù cả đời này không chạm đến em, anh
cũng vui vẻ chịu đựng, chết đi sống lại cũng không hối hận.”
Tần Tang mỉm cười vùi vào trong lòng anh, êm ái dựa trên cổ anh cọ cọ, “Vậy lời thật thì sao?”
“Ồh. Thật ra ngoại trừ có chút làm bộ làm tịch, Tang Tang nhà ta đúng là hoàn mỹ không tì vết.”
“A!” Lý Vi Nhiên đau đớn kêu lên một tiếng, bởi vì người nào đó, một giây
trước vẫn còn ngoan hiền, bỗng nhiên hung hăng cắn lên xương quai xanh
của anh một phát.
Tần Tang đẩy anh ra làm bộ muốn xuống giường, Lý Vi Nhiên vội vã kéo cô áp dưới thân, nói những lời dỗ dành ngon ngọt.
“Em là giữ mình trong sạch hiểu không! Dám nói em làm bộ làm tịch! Anh là
tên sói háo sắc… Không được hôn em! Buông ra… Đừng…” Tần Tang bĩu môi,
tay chân cùng sử dụng chống lại anh.
“Được được được…” Lý Vi Nhiên cười đầu hàng, “Là anh nói sai, anh là sói háo
sắc, Tang Tang nhà ta mười phân vẹn mười, thuần khiết như ngọc, thiên nữ hạ phàm…”
Hai người lăn lộn trên
giường, anh tình em nguyện đến buồn nôn. Chỉ một lát sau trạng thái của
Lý Vi Nhiên lại tới, vật cứng rắn đặt trên đùi Tần Tang, anh thở gấp
liếm môi cô, “Nói thế nào đây? Muốn làm cho anh thoải mái, hay là tiếp
tục làm bộ làm tịch?”
Tần Tang cười
quay đầu đi, Lý Vi Nhiên cười bắt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương c