
chạy sạch cả rồi. Hai tay cũng học theo bộ dáng của anh, một tay chống xe, một tay ấn dạ dày, cười còn lạnh hơn anh, “Vậy sao? Vậy em chân thành hi vọng, anh càng
ngày càng sống tốt hơn!”
Vì vậy, cái tay ấn dạ dày của Trần Ngộ Bạch càng dùng sức hơn, gân xanh nổi lên.
. . . . . .
Tần Tang ôm máy vi tính nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha, thỉnh thoảng nghía ngoài ban công một cái, nơi đó, Lý
Vi Nhiên đang vừa dập lửa, vừa hong khô quần.
Cũng còn may, Tần Tang thầm nghĩ. Thật
ra thì sau khi làm ướt quần anh, trước khi anh “quật khởi”, trong nháy
mắt trong đầu cô còn thoáng qua ý niệm dùng máy sấy tóc thổi khô cho
anh. Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu gió của máy sấy tóc thổi nóng ngay
đó, chẳng phải là. . . . . . càng hùng mạnh hơn sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tang càng nóng rần lên như mặt trời ban trưa.
Vì viết bản thảo, cô đã xem qua nhiều
“tài liệu” từ cổ chí kim, đối với kiến thức lý luận của Tần Tang coi như là mức độ đại học. Nhưng mà đối mặt một người khác phái, thì hoàn toàn
bất đồng với những chữ viết và những hình ảnh kia. Dù cô được xưng là
duyệt “người” vô số, nhưng mới vừa rồi cô vẫn rất hốt hoảng.
Nhưng, thành thật mà nói, dựa vào cảm xúc mới vừa rồi, số đo của anh. . . . . . Dường như. . . . . . Coi như có thể. . . . . .
. . . . . .
“Anh còn gì để nói không? Không có việc
gì em đi trước.” An Tiểu Ly nhìn anh khép hờ mắt rất lâu cũng không nói
lời nào, cô thu lại dáng vẻ khôi hài của mình, tính rút lui.
Đợi thêm một lúc nữa thấy anh vẫn không
có phản ứng, An Tiểu Ly bĩu môi xoay người rời đi. Cánh tay phải lại bị
anh kéo lại, cô dùng sức hất tay anh ra như trong mấy tác phẩm trong
sáng.
Ai biết lần này vung hơi mạnh, giống như muốn bỏ rơi thật. Trần Ngộ Bạch cao hơn mét tám cô dễ dàng đẩy ngã cái
“ầm” trên cửa xe.
Đau… lắm sao? An Tiểu Ly nhìn chân mày anh nhíu chặt nên nghĩ như vậy.
“Tiểu Bạch. . . . . .” Cô luống cuống
tiến lên nhìn thương thế của anh. Lúc nhích tới gần mới chú ý tới, mới
vừa rồi bàn tay của anh vẫn đặt lên dạ dày, nhìn lại vẻ mặt khổ sở, hơi
thở yếu ớt của anh, cô nóng nảy, “Anh không ăn cơm tối à? Đau bụng phải
không?”
“Không có” Trần Ngộ Bạch nói thản nhiên.
An Tiểu Ly ồ một tiếng, cũng không nói
gì khác, chỉ cảm thấy hai người cứ lẳng lặng bước đi như vậy, cũng vô
cùng thoải mái. Gương mặt của anh dưới bóng đêm càng đẹp trai lạnh lùng
hơn. Không biết phải vì cô uống rượu say hay không, An Tiểu Ly cảm thấy
mình đặc biệt nhảy cảm, cảm thấy, cảm thấy hôm nay Trần Ngộ Bạch hơi
khác, giống như có hơi… bất an?
Cứ yên lặng dạo trong vườn trường như
vậy, hai người đi càng lúc càng xa. Lúc trở về, An Tiểu Ly cũng mệt mỏi, dựa vào anh, nhất định bắt anh cõng. Trần Ngộ Bạch bị cô cứ quấn lấy,
cau mày thở dài, hạ người xuống “Lên đi”
An Tiểu Ly gục ở trên lưng anh vui vẻ vô cùng, cứ nói nhỏ bên tai anh, thỉnh thoảng ngâm nga bài hát nào đó,
cánh tay nhỏ ôm cổ anh, da thịt sát vào nhau, hơi thở nóng bỏng thổi vào sau tai anh. Trần Ngộ Bạch nghiêng đầu, thân thể hơi nóng rang lên. Bộ
ngực mềm của cô cứ dồn vào anh hết lần này đến lần khác, khẽ lay động
theo bước chân anh. Làm anh nhớ tới dáng vẻ cầu xin quyến rũ, híp mắt mơ màng khi cô nằm dưới anh trên chiếc giường lớn ở nhà.
Quên đi, ánh mắt anh kiên định nhìn về phía trước, mỉm cười, cõng cô đi.
———————
Lúc trở về, vì hai người đã có hơi men,
nên Lý Vi Nhiên đã kêu tài xế đến lái xe. Hai người cùng ngồi ở ghế sau
nghe nhạc nhẹ, Tần Tang dựa vào trong ngực anh, ngón tay vẽ vẽ trên mặt
anh. Lý Vi Nhiên nhắm hai mắt mỉm cười, bắt lấy ngón trỏ của cô đưa lên
môi hôn nhẹ.
Lúc xe chạy đến đường Thế Kỷ, tài xế
ngừng xe lại. Lý Vi Nhiên mở mắt ra, hôn lên mặt Tần Tang “Xuống xe đi, chúng mình đi chọn quà tốt nghiệp.”
Tần Tang nhõng nhẽo không muốn nhúc
nhích, Lý Vi Nhiên không thể làm gì hơn là phải bước xuống xe trước,
khom người ôm cô ra khỏi xe. Cô thẹn thùng xuống xe, bóp tay anh, khẽ
nói liên tục để tự cô đi.
Hai người nắm tay lôi kéo đi vào JA,
trên cửa treo tấm bảng “Hôm nay ngừng kinh doanh”, quản lý đã chờ ở cửa
từ lâu, vẻ mặt tươi cười tiếp đón bọn họ.
Tần Tang đi theo anh, lặng lẽ kéo anh,
kiễng chân rỉ tai nói với anh “Mạnh tay như vậy, không sợ em nghĩ anh là tên nhà giàu mới nổi à?”
Lý Vi Nhiên ôm eo cô chặt hơn, ánh mắt
nhìn về phía trước, khóe miệng mỉm cười “Chỉ có những cô bé không khuôn
phép mới nói như vậy.”
Tần Tang lén bấm cánh tay anh “Dám nói em không có khuôn phép.”
Lý Vi Nhiên hơi tê tê, thơm trộm lên mặt cô một cái “Ai nói. Tang Tang nhà chúng ta không bao giờ luống cuống.
Tang Tang nhà chúng ta là công chúa trời sinh.” Anh nói xong, làm lễ như một quý ông Anh Quốc, mỉm cười vươn tay, Tần Tang vén tóc, làm như vẻ
nữ vương kéo anh đi vào trong.
Trên quầy sắp đầy kiểu dáng vàng bạc châu báu đủ loại, nữ nhân viên mặc đồng phục màu đen mang bao tay màu
trắng đứng sắp hàng, động loạt cười tươi hết mức, đèn trong tiệm sáng
rực rỡ, tất cả chỉ có thể hình dung bằng hai từ “mộng ảo”.
Tần Tang từ từ lựa chọn phía trước, Lý
Vi Nhiên đi theo cô, chăm