
anh gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại không? !”
An Tiểu Ly trả lời với bộ mặt phớt tỉnh: “Không biết. Em đã nói không mang điện thoại di động, làm sao em biết
được. Anh đừng có đã biết rõ rồi mà còn hỏi có được không?”
“An Tiểu Ly!”
“Ừ hử.”
An Tiểu Ly cười tủm tỉm, vênh chiếc cằm nhỏ, dùng dáng vẻ hừng hực trong những tác phẩm trong sáng đối kháng với núi băng.
Mỗ Lang nói rất hay, không thương thì không sợ. Cho nên giờ phút này An Tiểu Ly không sợ nữa.
Trần Ngộ Bạch cũng không sợ, anh chỉ rất căm tức. Tức giận từ sáng cho đến chiều, lúc cơm tối chờ thế nào cũng
không trông thấy cô, đành đè nén cơn tức gọi điện thoại cho cô, thế
nhưng không có ai nhận! Kêu thuộc hạ đi tìm, thì được báo là ở thành
Đông ăn cơm cùng với Ngũ thiếu gia. Anh vừa nghe xong, lửa trong dạ dày
càng bốc lên dữ dội.
Đúng vào lúc hai người dùng sự im lặng để đối nghịch với nhau, Lý Vi Nhiên ngừng xe, kéo Tần Tang khẩn thiết đi đến.
“Ơ, hai người đang chơi trò 1 2 3 người
ngu dốt à?” Bình sanh chuyện Lý Vi Nhiên muốn thấy nhất chính là, cái
mặt nạ phủ tuyết lạnh lẽo của Trần Ngộ Bạch bị bể tan tành, gương mặt bị người khác chọc tức đến dữ tợn, hoàn toàn không còn phong độ gì nữa.
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn Lý Vi Nhiên, “Không có chuyện của em, cút lên lầu.”
Lý Vi Nhiên lui về sau một bước, cười hì hì núp ở sau lưng Tần Tang, “Tang Tang, anh sợ quá!”
Tần Tang có da có thịt che chở cho anh,
gật đầu liên tục, “Trần Ngộ Bạch, em vợ là dùng để lấy lòng, bạn trai em vợ cũng là dùng để lấy lòng. Sao anh lại không hiểu chuyện như vậy!
Aizz, không trách được, Tiểu Ly nhà tôi trước khi ra cửa cố ý để điện
thoại di động trên bàn, không chịu mang theo.”
Quả nhiên, Trần Ngộ Bạch nghe lời nói của cô, hô hấp rõ ràng hơi chậm lại, ngón tay thon dài nắm lại thành quyền.
Tần Tang lập tức lui về phía sau một
bước, nhìn Lý Vi Nhiên cùng cười lên một tiếng, tay cầm tay rời khỏi
hiện trường, đi lên lầu.
Đã là cuối hè, nên gió đêm lại hơi lạnh.
Ngón tay của Trần Ngộ Bạch lạnh lẽo bóp
cằm An Tiểu Ly, toàn thân cô lập tức nổi lên một lớp da gà, liếc mắt
nhìn về phía khác, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
“Sao vậy? Tại sao giận dỗi với anh?” Giọng nói của Trần Ngộ Bạch lại dịu dàng bất ngờ. Ở trong gió đêm, ở
dưới ánh đèn, anh chói mắt đứng bên cạnh chiếc Audi R8, sự điên đảo
chúng sinh phát ra từ lớp da anh, làm An Tiểu Ly ý thức được, cô đã gặp
phải miễu sát trong truyền thuyết.
Gắng gượng qua giờ phút này, thì tương
lai sẽ có hoàng tử cưỡi ngựa đến. Không qua được, vậy cũng chỉ có thể
tiếp tục lệ rơi đầy mặt làm món đồ chơi trong lòng bàn tay của công tử
Trần gia, gọi là tới, đuổi là đi. Một món đồ chơi có tuổi thọ sử dụng,
đợi đến lúc công tử Trần gia chán chê, cô sẽ bi thảm không còn cả người
lẫn của.
“Không sao cả,” Cô giữ vững tinh thần,
“Em đã tốt nghiệp rồi, là một người lớn, không thể cứ ngu ngơ như vậy
nữa. Em muốn bắt đầu cuộc sống mới.” Cô nhìn ánh mắt của anh, “Trần Ngộ
Bạch, mặc kệ hồi trước hai chúng ta có quan hệ gì, từ giờ trở đi, em hi
vọng chúng ta là quan hệ trong sáng của cấp trên và cấp dưới.”
. . . . . .
“Tang Tang, bây giờ tốt nghiệp rồi, em có định tìm việc làm không?”
Tần Tang rót cho anh một ly nước, hai người cùng ngồi xuống ghế sô pha, cô vén mái tóc ra sau tai, cười thản nhiên với anh, “Ừ.”
Thật ra ngày hôm qua Tần trạch đã điện
thoại tới rồi, bảo là muốn cô trở về bàn bạc vấn đề công việc. Cô từ
chối, nói gần đây bận, tuần sau sẽ trở về. Cô đoán chừng ý của cha cô có thể là muốn cô đi đến công ty anh hai. Năm ngoái khi Tần Liễu tốt
nghiệp cũng đã đi đến công ty anh hai làm quản lý bộ phận tuyên truyền,
chưa được nửa năm khách hàng đã liên danh tố cáo ầm ĩ. Đoán chừng anh
hai một lần bị rắn cắn, nên lần này cũng không vui vẻ nhận lời cha rồi.
Nhưng mà, nếu đi đến công ty của cha, ở dưới mắt ông, cô và Lý Vi Nhiên. . . . . .
“Tang Tang?” Lý Vi Nhiên nhìn thấy cô
nghĩ đến mất hồn, tiến tới hôn cô một cái. Tần Tang cả kinh, cái ly
trong tay nghiêng một cái, nước bắn ra quần anh. Cô “A” một tiếng, không chút suy nghĩ, mà rút vài tờ khăn giấy trên bàn, giơ tay lau cho anh.
Lý Vi Nhiên vừa nói không có việc gì, vừa lui về phía sau để tránh né.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn tránh không kịp cái tay nhỏ bé
mảnh khảnh mềm mại của cô.
Sau đó, Tần Tang lúng túng phát hiện, cảm giác dưới khăn giấy đã càng ngày càng cứng rắn.
“Ặc ” Cô thu tay lại, đỏ mặt ngồi đàng hoàng, lúng túng vò khăn giấy trong tay, chỉ chỉ phòng vệ sinh, “Anh muốn dùng không?”
Lý Vi Nhiên lắc đầu, anh thu vào đáy mắt toàn bộ sự xấu hổ không được tự nhiên của cô, cười rất gian tà, “Chuyện này —— không phải phòng vệ sinh có thể giải quyết.”
Vì vậy, mặt của Tần Tang càng đỏ hơn.
. . . . . .
Gió đầu thu vẫn còn đang thổi.
Trần Ngộ Bạch nghe lời của cô thẳng thắn cười lạnh, “Hi vọng? An Tiểu Ly, anh cho em biết. Hi vọng của người
khác, là dùng để thực hiện. Hy vọng của em, chính là dùng để tan biến.”
An Tiểu Ly mới vừa nhịn xuống mấy lời
hung dữ, vốn còn hơi áy náy, nhưng lần này toàn bộ