Disneyland 1972 Love the old s
Theo Dòng Tình Yêu

Theo Dòng Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323185

Bình chọn: 9.00/10/318 lượt.

chiếc microphone, “Ngay cả tôi cũng sai khiến, mắt chó của cô mù rồi!

Nào, hát với thiếu gia một bài!”

An Tiểu Ly buôn bán lời tâm tình cực

tốt, cười tủm tỉm sóng vai với Tần Tống ngồi xổm cạnh máy chọn bài, cả

hai luôn bị các nhân sĩ chính phái coi là người ngoại tộc, vậy mà rất ăn rơ với nhau. Ngay lập tức chọn một bài song ca rất High, Tiểu Ly thử

chất lượng âm hưởng của microphone, vui vẻ đặt tay lên vai Tần Tống dẫn

anh nhảy điệu con thỏ.

“A!” Kỷ Nam hét lên một tiếng thê thảm,

ôm tay nhảy tưng tưng, Trần Ngộ Bạch không biết nhìn đi đâu, mà để cây

cơ đang dựng thẳng ngã đập xuống cổ tay phải đang chống trên bàn của cô.

Dung Nham nghe tiếng quay đầu lại nhìn,

vội vã tiện tay đặt ly rượu lên trên bàn, đẩy Echo dính trên đầu gối qua một bên,vội vàng qua đó. Cầm cổ tay dần dần bắt đầu ửng đỏ của Kỷ Nam,

chân mày anh cau lại.

“Không có việc gì đâu.” Kỷ Nam thấy sắc

mặt của anh hai càng ngày càng nặng nề, chịu đau cười ha ha thay Trần

Ngộ Bạch, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, “Một chút thôi, không sao, không

sao, anh ba, tiếp tục đi!”

Ánh mắt lạnh lùng của Trần Ngộ Bạch nhìn chằm chằm hai người đang kề vai sát cánh vui vẻ dính lấy nhau ở bên

kia, hoàn toàn không nghe thấy Kỷ Nam nói gì.

Kỷ Nam và Dung Nham theo ánh mắt của anh nhìn qua, trong nháy mắt hai người đều hiểu rõ, đã nói mà, Trần Ngộ

Bạch hiếm lắm mới dẫn bạn gái tới tham gia tiệc của anh em, nhất định đã làm rõ rồi, nhưng Lão Lục ngày hôm nay, đây là ăn gan hổ mật gấu nào

vậy?

An Tiểu Ly dùng giọng thô hát lên:

“Nhiệt tình ngày hè đã rung động mùa đông lười nhác, ánh mặt trời soi

sáng gia đình hạnh phúc —— “, Tần Tống cả mặt tươi cười, “YE YE ” hai

tiếng.

“Mỗi một bản tình ca đều dẫn dắt hồi ức, nhớ lại năm đó em quen biết anh thế nào”

“But here know” Tần Tống dùng giọng nam

hát nốt câu kết thúc này, giọng cao tiếp tục phiêu, “Ưu thương của mùa

đông kết thúc cô đơn mùa thu, gió nhẹ thổi tới những tưởng niệm đắng cay

[Đây là bài Marry me to day của Đào Triết và Thái Y Lâm'>

An Tiểu Ly cũng học theo Tần Tống đổi sang giọng nam hát —— “I MISS YOU YE. . .”

Hai người anh tới tôi đi, một bản tình

ca ngọt ngào hát với ý vị tuyệt vời, hòa âm cực kỳ hữu tình. Ngay cả Cố

Yên nóng nảy náo loạn cả buổi cũng hăng hái bừng bừng xem biểu diễn.

“Nghe anh nói, tay trong tay, cùng đi

với anh, sống những ngày yên bình, hôm qua đã không kịp, ngày mai sẽ hối tiếc, hôm nay em phải gả cho anh. . .”

Hai người hát hò đưa lưng về phía khán

giả, biểu tình khác nhau trên mặt những người trong phòng, họ đều không

thấy. Cố Yên cười cong cong hai mắt, Lương Phi Phàm ở một bên cùng nhìn, anh chỉ cần Cố Yên vui vẻ là tốt rồi. Dung Nhamvà Kỷ Nam vừa xem biểu

diễn vừa quan sát sát khí chồng lên từng lớp một trên mặt người nào đó,

tưởng tượng Lão Lục lát nữa hát xong, hai người quả thực chỉ biết xoa

tay. Còn lại người nào đó sát khí hầm hầm kia, quả đấm đang siết chặt

dần dần buông lỏng, ngón trỏ thon dài đẹp đẽ tao nhã nâng kính lên, một

tia sáng lạnh lùng lóe lên, Kỷ Nam ở một bên đông cứng rút lui ba bước.

Rốt cục, quản lý bộ phận ẩm thực tiến đến phá vỡ buổi ca nhạc quái dị trước bữa ăn này, ăn cơm rồi.

Từng món ăn ngon chảy nước miếng được

bưng lên, bàn ăn độc lập dài dài lập tức được bày đầy, Tần Tống và Tiểu

Ly vừa nãy tiêu hao không ít thể lực hô to gọi nhỏ buông microphone

xuống thay đổi sân khấu biểu diễn.

“Có ngon không?” Tiểu Ly cắn một miếng

nhỏ không biết là thịt gì chậm rãi thưởng thức, nghe thấy có người hỏi

thì gật đầu, “Cũng được, rất thơm.”

Cố Yên vòng đến trước mặt cô nhìn tên gọi món ăn phía trước, “Tôi là Cố Yên, cô tên là gì?”

An Tiểu Ly ước lượng tần suất và chất

lượng ánh mắt của Cố Yên trên tóc cô, có vẻ hẳn là không phải nhìn về

phía mái tóc đẹp của cô, An Tiểu Ly cô từ nhỏ đã đoàn kết thân ái, huống gì đối tượng hiện tại chính là người trong lòng của BOSS lớn.

“Tôi là An Tiểu Ly.” Cô cười tủm tỉm chìa tay ra, vươn qua bàn bắt tay Cố Yên.

“Cô là bạn gái của Tần Tống à?” Cố Yên cầm đĩa cũng bắt đầu tìm đồ ăn, vừa tám với Tiểu Ly.

“Không phải!” An Tiểu Ly còn chưa há

miệng, một giọng nam lạnh lùng cứng ngắc ở phía sau đã trả lời thay cô.

Mụ nội anh, anh là cái gì của bà! Cần anh nhận xét chắc!

“Sắp rồi!” Tiểu Ly hất tóc phong cách, tự cho là hào hiệp, kiêu kỳ trả lời.

Cố Yên nhìn sắc mặt dần dần từ xanh biến thành đen của Trần Ngộ Bạch, không chỉ vui vẻ một chút, tìm khắp nơi,

vẫy tay với Tần Tông đang tám nhảm với Kỷ Nam trên sô pha, “Tần Tống,

bạn gái cậu tìm cậu!”

Tần Tống cách xa, không nghe rõ cô ấy

hét cái gì, thấy Cố Yên gọi anh thì vui vẻ tới, tai vạ đến nơi còn không biết sống chết, tiện tay vỗ An Tiểu Ly, “Đợi lát nữa hát tiếp nhá!

Thiếu gia tôi lâu lắm rồi không hát sảng khoái như vậy!”

An Tiểu Ly ngẩng đầu lên cười ngọt ngào, giọng nói chảy ra mật, “Đợi làm gì? Người ta ăn no rồi, bây giờ đi luôn có được không. . .”

Sự vui vẻ của Cố Yên bị phá hủy, bởi vì sắc mặt hiện giờ của Trần Ngộ Bạch chỉ có thể dùng cực kỳ bi thảm để hình dung.

Tần Tống không phải kẻ ngốc, thoáng cái

đã biết