
h tuyên chiến với chúng ta — —"
"Không phải chúng ta," Tần Tang nghiêm túc sửa sai cho anh, "Là — — các anh."
"À, chưa lấy nhau nhưng đã thành người của họ rồi sao?" Trình Hạo nhíu mày, "Tần Tang, nếu anh thật sự thích em, em làm như vậy thì anh chịu sao
nổi?"
Tần Tang cười, không hề thanh minh.
"Lý Vi Nhiên là người của Lương thị, em chia tay với anh ở bên anh ta cũng
chính là khiêu chiến liên minh vững chắc của mấy nhà chúng ta. Nếu
chuyện lần này làm ầm lên, Lương thị và chúng ta — — Ý anh là nhà em và
nhà anh, Lương thị và sự rạn nứt giữa hai nhà chúng ta, như vậy quan hệ
giữa em và Lý Vi Nhiên sẽ đẩy nhà họ Tần lên ngọn sóng lớn nhất nơi đầu
sóng ngọn gió. Chẳng lẽ đứa con gái ngoan ngoãn trong mắt bác Tần sẽ dứt khoát bỏ trốn với Lý Vi Nhiên sao?" Trình Hạo bỏ đi vẻ dân chơi bất cần đời của mình lại thật sự rất sắc sảo thẳng thắn.
Tần Tang nhún vai, không thèm để ý, "Anh nên nói với Lý Vi Nhiên những lời
này. Anh ấy không cho em lo việc này, nếu anh ấy biết em đang lo nghĩ,
anh ấy sẽ tức giận."
Ánh mắt Trình
Hạo hiện lên vẻ tàn nhẫn, nắm đấm siết thật chặt, nhìn thẳng vào Tần
Tang đang cười nhạt, lại thả lỏng tay, cười lạnh lùng: "Tang Tang, em
thật nhẫn tâm."
"Đúng, anh muốn cưới
em. Sau khi em nói chia tay với anh, anh mới phát hiện mình không nỡ.
Đúng, anh hợp tác diễn trò với Tần Dương là muốn kéo em lại. Đúng, anh
vừa mới nói trái với lòng mình, thật ra anh thích em, anh không muốn
nhường em cho tên Lý Vi Nhiên kia." Trình Hạo hơi cúi đầu, trong lúc đó
không thấy rõ trên mặt có vẻ đau khổ hay không, "Đừng làm anh đau nữa,
Tang Tang. Nếu đổi lại, em có cam lòng chắp tay nhường vị hôn thê cho
người khác không? Tuy anh không định toàn tâm toàn ý với em, không phải
em cũng thừa biết, hơn nữa cũng im lặng chấp nhận hay sao? Tại sao phải
thay đổi?"
Thật ra trước khi anh ta
nói lời này Tần Tang vẫn không dám chắc. Cô cho rằng nếu Trình Hạo chỉ
đơn thuần vì lợi ích của gia tộc cũng không nhất thiết phải làm tới mức
này. Bây giờ cô đã thăm dò được, tâm trạng cũng giống anh, như thể bị
người khác đâm vài nhát dao.
Trình
Hạo là do chính cô chọn. Lúc trước đã nói rõ hợp tác chân thành, lúc cần thì sẽ phối hợp diễn xuất thân mật. Sau khi cưới nếu hợp nhau thì tốt,
còn không hợp sẽ che giấu cho đôi bên, ai đi đường nấy. Mà hơn hai năm
qua, Trình Hạo là đồng bọn đủ tư cách mà lại trách nhiệm, có thể nói là
hoàn hảo.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Lý Vi Nhiên. Tần Tang liếc nhìn Trình Hạo, rồi vẫn nhận điện, "Em ở đâu thế?"
Giọng nói của Lý Vi Nhiên có vẻ không vui, Tần Tang nhạy cảm đoán được anh có thể biết cô đến đây gặp Trình Hạo, "À, em hẹn gặp với Trình Hạo ở đường Nam Kinh. Sao vậy? Nghĩ ra buổi tối ăn gì chưa?"
Giọng nói của cô dịu dàng ôn hòa, Lý Vi Nhiên dường như cũng không khó chịu như vậy nữa. Nói qua loa hai câu liền cúp máy.
"Được rồi." Trình Hạo ném chiếc thìa trong tay vào ly cà phê, bắn hai giọt ra chiếc khăn trải bàn trắng như tuyết, "Lý Ngũ Thiếu làm anh mất mặt. Tần Tang, anh nói thật, anh chỉ hơi khó chịu thôi. Em đừng tự cho bản thân
là quan trọng đến mức anh không có em thì không được. Hai năm qua anh
vẫn cảm thấy dù sao em cũng không chạy thoát được nên không động vào em. Bỗng dưng em lại bị người khác đoạt đi như vậy, rõ ràng là bỉ mặt anh.
Thật ra trong lòng anh cũng biết, tính tình em như vậy, anh bất chợt
thay đổi khẩu vị còn được, thật sự quyết một lòng ở bên em cả đời, không biết phải chịu đựng tới mức nào! Anh không định chịu thiệt đâu."
Rõ ràng tâm trạng của Trình Hạo rất loạn, thay đổi thái độ liên tục. Cuộc
nói chuyện này không thể nào tiếp tục được nữa, Trình Hạo bắt đầu hút
thuốc không ngừng. Tần Tang nhìn vẻ mặt mênh mang kia qua lớp khói, cảm
thấy hơi đau lòng.
Rời khỏi nhà hàng, Trình Hạo không nói gì nữa. Tần Tang đứng trên bậc thềm ngẩng đầu nhìn
anh ở phía bên trái đằng trước, định nói tạm biệt. Trình Hạo lạnh lùng
nhìn cô, muốn nói lại thôi, quẹo sang trái.
Khoảng cách quá gần, tiếng súng kia có cảm giác như thể đất rung núi lở. Tần
Tang hét lên một tiếng, ngã ra sau, chân vấp cầu thang lăn xuống.
Mà đến khi cô thoáng bình phục lại từ cơn choáng váng khủng khiếp, cô
chống người định đứng dậy, tay vừa chạm xuống đất đã đụng phải chất lỏng ấm áp.
Máu, quá nhiều máu.
Mặt Trình Hạo trắng xanh, anh nằm cách cô không xa, mắt nhắm lại không còn
sức sống. Trên bộ đồ thường ngày màu trắng, máu dần dần lan ra trên
ngực.
. . . . . .
Lúc cháo ngũ cốc được bưng lên, Trần Ngộ Bạch lại nhíu mày theo thói quen,
liếc mắt nhìn Tiểu Ly, cầm thìa lên bắt đầu ăn chậm rãi.
An Tiểu Ly ngủ một giâc sảng khoái, tâm trạng dường như cũng tốt hơn nhiều vì nghỉ ngơi đầy đủ. Trần Ngộ Bạch ở trước mắt, thật sự nhìn thế nào
cũng thấy đẹp trai.
"Ặc," Tiểu Ly tìm chuyện để nói, "Spirit thế nào? Có khỏe không?"
Trần Ngộ Bạch lắc đầu, "Anh không có thời gian chăm sóc nó, đang định hai ngày nữa đưa nó đi."
"Đưa đi đâu?" An Tiểu Ly không thể làm lơ.
"Tùy, nếu phiền phức thì quăng ra ngoại ô. Chắc không chết đói đâu. Ừm, nhưng nó toà