
ại ngăn cản lý trí của cô. Chỉ có thể
phối hợp theo động tác lên xuống của anh. Nghe thấy tiếng thở gấp của
anh, người cô tê dại, dần dần mềm nhũn, há miệng cắn lên vai anh, nuốt
vào tiếng thét chói tai của mình.
Lý Vi Nhiên cũng không chịu
nổi. Hoàn cảnh kích thích đến thế, Tang Tang yêu dấu lại còn rên rĩ
phóng đãng bên tai như mèo con, lại còn cắn anh trong lúc eo anh đang tê dại. Rốt cuộc anh không chịu được nữa, ôm cô thật chặt, áp cô vào ngực
anh, phần thâm sâu bên dưới càng ngậm chặt vật to lớn của anh. Nhưng anh vẫn thấy chưa đủ sâu, đẩy hông mạnh hơn, ma sát nơi mềm mại nhất của
cô, rốt cuộc cũng bộc phát.
Tần Tang bị sự nóng bỏng của anh
khiến cô bùng cháy, rụt về sau, khuỷu tay chống lên tay lái, lại vừa
đúng vị trí còi. Binh sĩ kia đã cảm thấy bất thường từ khi xe phanh gấp
lại ven đường. Lúc này nghe thấy tiếng còi, tưởng Lý Vi Nhiên gọi người
giúp đỡ, vội vã chạy từng bước đến.
Tần Tang thấy vậy sốt ruột
muốn leo xuống khỏi người anh, nhưng trong lúc đó lại không xuống được.
Hành động như thế lại khiến Lý Vi Nhiên trỗi dậy ôm lấy cô không buông.
Tần Tang gấp đến độ sắp khóc, đấm cho anh vài phát.
Lý Vi Nhiên
nhìn kính chiếu hậu thấy thế lại cười ha ha. Thấy dáng vẻ xấu hổ mềm
nhũn, ngoan ngoãn ghé vào ngực mình không nhúc nhích của cô, anh cũng
không nhẫn tâm trêu cô nữa. Áp cô xuống thấp một chút, anh mở cửa sổ hơi thò đầu ra ngoài, "Không có chuyện gì đâu, đừng qua đây."
Binh
lính kia do dự cúi chào, cẩn thận quay trở về. Lý Vi Nhiên vỗ lưng Tần
Tang, trầm giọng hỏi cô: "Sau vậy? Vẫn không nỡ buông anh ra sao?"
Tần Tang không trả lời, nhúc nhích người dưới khiến Lý Vi Nhiên lại nóng
lên, cử động eo thúc vào cô muốn tiếp tục. Tần Tang bị anh làm đến nức
nở lên tiếng: "Lý Vi Nhiên, em hận anh chết đi được! Chân em bị chuột
rút không động đậy được nữa rồi!"
. . . . . .
Bởi vì thấy
áy náy với Kỷ Nam, An Tiểu Ly đối xử với cô ấy cực kỳ ân cần. Ngủ chung
không nói làm gì, nửa đêm Kỷ Nam thức giấc đi toilet cô cũng đi theo.
Kỷ Nam đi ra từ phòng vệ sinh, nhìn thấy An Tiểu Ly khoác áo lông dụi đôi
mắt ngái ngủ chờ bên ngoài, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác quen
thuộc.
"Tiểu Ly, thật ra cô có phần giống Cố Yên." Vào phòng nằm xuống, Kỷ Nam nhất thời không ngủ được, kéo cô nói chuyện.
An Tiểu Ly thuộc loại người không biết mất ngủ là gì, từ từ nhắm mắt trả
lời không rõ ràng: "Ý cô là tôi xinh đẹp đáng yêu giống cô ấy sao?"
Kỷ Nam bật cười, vươn tay ra nhéo mặt cô, "Hai người các cô đều sống vì
bản thân. Cố Yên lạnh lùng, cô thì ngô nghê. Nhưng hai người đều biết
nên tìm người thế nào để có thể tiếp tục như thế. Có đại ca, Cố Yên có
thể không để tâm đến người khác. Cô cũng vậy, có anh ba, có ngô nghê hơn nữa cũng không dám hãm hại cô."
Mắt An Tiểu Ly chợt sáng như
tuyết, "Trần Ngộ Bạch, tôi bị anh ta hãm hại vậy còn chưa đủ à? Còn muốn người khác hãm hại nữa sao?"
Kỷ Nam mỉm cười, "Cô còn nhỏ, cô không biết cả đời bị một người hãm hại là chuyện tốt đẹp đến nhường nào."
An Tiểu Ly thấy cô ấy nói tới đây có phần thương cảm, ánh mắt cũng trở nên xa xăm. Cô cũng không hỏi nữa, dùng cánh tay không bị thương nắm lấy
tay Kỷ Nam. Không lâu sau, Kỷ Nam liền ngủ thiếp đi.
Thẳng một
giấc đến sáng, bà chủ nông trại nhiệt tình nấu rượu nếp Nguyên Tiêu* cho ba người ăn sáng. Kỷ Nam và Tiểu Ly đều thích ăn món này nên Tần Tông
vui vẻ típ cho bà chủ rất nhiều.
[* Rượu nếp Nguyên Tiêu là đồ ăn vặt đặc sản của Thường Châu. Theo dân
gian, qua tết âm lịch sẽ có phong tục ăn bánh trôi. 100 năm trước, Bùi
Ngọc Cao cho thêm rượu nếp vào bánh trôi truyền thống, bắt nguồn cho
rượu nếp bánh trôi.'>
Đến lúc chuẩn bị đi, Kỷ Nam
bảo gọi điện cho thủ hạ tới đón, lại bị Tần Tống ngăn cản, "Người ta
cũng phải đoàn tụ với gia đình, qua năm mới anh đừng thiếu nhân tính như vậy! Đừng nhúc nhích, đợi em tìm người cô độc lẻ loi tới đón chúng ta."
Anh nháy mắt với Kỷ Nam. Kỷ Nam hiểu ra, cười trộm cất điện
thoại đi, ngồi chờ con người bận rộn nào đó gần đây làm cho toàn Lương
thị sợ hãi gà bay chó sủa từ xa xôi chạy tới đây để hai người cười nhạo.
An Tiểu Ly bưng bát rượu nếp uống rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý mình đã bị Cầm Thú và chị em vừa quen biết bán đi.
. . . . . .
Vùng ngoại ô thành phố C quy hoạch đâu ra đấy, từng đồng ruộng, vùng nông
trại đều rất khác biết. Liếc mắt thôi cũng đã thấy cảnh đẹp hài hòa.
Hôm nay Trần Ngộ Bạch ăn mặc rất đẹp, áo len cao cổ màu đen, áo khoác cổ bẻ màu trắng, quần bó sát màu xám đậm, bốt da cao cổ. Anh gầy đi chút
nhưng nhìn qua rất có sức sống. Anh nhíu màu, đôi mắt lạnh lùng quét
tới, vẫn mang đậm sát khí như trước.
"Sao lại bị thương?" Anh
nhảy xuống từ chiếc Land Rover màu xám bạc, không chào hỏi Kỷ Nam và Tần Tống, lập tức đi đến trước mặt An Tiểu Ly, hơi nóng nảy mở miệng hỏi
cô.
"Sao lại bị thương?" Anh nhảy xuống từ chiếc Land Rover màu xám bạc, cũng
không chào hỏi Kỷ Nam và Tần Tống, lập tức đi đến trước mặt An Tiểu Ly.
Hơi nóng nảy cất tiếng hỏi cô.
An
Tiểu Ly chìa tay ra cho anh xem theo bản năng. Thật ra sá