
ứng đầu
bảng xếp hạng khủng bố. Người nào chọc phải thì toi luôn. Anh còn chuyện rất quan trọng chưa hoàn thành, không thể vì vài va ly hành lý của Tiểu Ly mà mất sớm ở tuổi trai tráng.
"Hai người có đạo đức không
hả? Vợ chồng trẻ giận dỗi lại còn ép tôi làm trung gian gì chứ. Quả
không phải là người mà!" Tần Tống lải nhải than phiền, "Không phải chỉ
là mấy bộ quần áo thôi à. Mua lại là được. Tất cả tính cho Lục thiếu gia đây không được sao?" Tiêu khoản tiền này anh hạnh phúc biết bao!
"Không được!" An Tiểu Ly sốt ruột, nắm chặt cánh tay Cầm Thú rồi cấu
véo, "Rất nhiều đồ tôi thích đều ở nhà anh ta, tôi nhất định phải đến
lấy!"
Trong lúc Tần Tống đang lựa chọn giữa việc bị anh ba đánh chết và bị An Tiểu Ly bóp chết thì nhìn thấy một người ở đằng xa "Được
được được. . . . . . Cô buông tay ra trước đã! Thịt của tôi sắp rớt ra
rồi. An Tiểu Ly tôi nói cho cô biết, sau khi tôi quen cô mọi người đều
bảo tôi béo. Thật ra tôi đâu có béo, là do bị cô cấu véo mà khắp người
sưng tấy, tôi. . . . . ."
. . . . . .
Buổi sáng lúc
tỉnh lại, tấm chăn dày nặng trên người khiến Tần Tang không thở nổi.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô chợt cảm thấy không chịu đựng được nửa,
ngồi bật dậy, xốc chăn xuống giường.
Rèm cửa bị cô kéo mạnh ra
như thể xé rách. Bầu trời ở giữa khoảng âm u và sáng sủa. Ánh mặt trời
ngày đông khô hanh chiếu vào mặt khiến cô có cảm giác dần dần sống lại.
Cô mở miệng nói câu đầu tiên trong mấy ngày nay: "Chào buổi sáng, Tang
Tang."
Thấy Tần Tang bước xuống, người trong nhà đều giật mình
hoảng hốt. Vương Di vội vàng tới đỡ cô, quay đầu sai người hầu nhanh
chóng bưng thuốc bổ và chè lên cho cô uống.
Lúc này Tần Liễu và Tần Hòe đang chơi game cũng chạy tới. Từ đêm mùng ba, Tần Tang cáo ốm
nhốt mình trong phòng. Cả ngày chỉ ngủ mê mệt. Ba đã mời vài bác sĩ tới
nhà khám, họ đều nói không có bệnh tật gì. Ông sốt ruột tới giận dữ.
Thêm vào Tần Dương trong khoảng thời gian này làm mất vài hợp đồng tốt, năm nay
không khí cả nhà đền trầm xuống.
"Con muốn ra ngoài." Tần Tang ngoan ngoãn uống thuốc, nói với Vương Di.
Vương Di hết lòng đồng ý, kêu tài xế đi chuẩn bị xe, ngẫm nghĩ lại lo
lắng, "Con vừa mới khỏe lại, không nên ra ngoài cẩn thận trúng gió. Con
muốn gì thì nói với mẹ, mẹ đi mua cho con."
Tần Tang lắc đầu.
Sau đó dưới sự kiên trì của Vương Di, Tần Liễu đi ra ngoài cùng cô. Tần
Tang càng ngày càng thấy mình không hiểu Tần Liễu. Lúc đầu vẫn cho rằng
cô ta là đại tiểu thư không có đầu óc, chỉ biết làm nũng tiêu tiền sống
qua ngày. Nhưng chuyện Dung Nhan lần này, cô ấy ngoan cố đến mức Tần
Tang cũng phải nhìn cô ấy với cặp mắt khác. Ở trên xe, Tần Tang đang do
dự có nên gọi điện thoại cho Lý Vi Nhiên không thì cô ấy đã hỏi rõ Dung
Nham đang ở phòng làm việc trong tòa nhà Lương thị rồi.
"Đến
ngã tư đường phía trước chúng ta đường ai nấy đi. Trước bữa tối chúng ta gặp nhau ở đây." Tần Liễu nói xong liền bảo lái xe dừng lại, cực kỳ
phấn khởi nhảy xuống xe bỏ đi. Tần Tang không biết nói gì, muốn hỏi cô
ấy tầm mấy giờ thì cô ấy đã biến mất tăm.
Đến Vũ Hưng, trợ lý
của Lý Vi Nhiên đang ngồi ở vị trí trước kia của An Tiểu Ly lễ phép ngăn Tần Tang lại. Nói rằng muốn thông báo một tiếng. Tần Tang căng thẳng
trong lòng nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.
Lý Vi Nhiên lập tức đi
ra từ văn phòng. Đằng sau anh là một người đẹp kiều diễm mặc bộ đồ màu
xám nhạt. Chiếc váy bút chì tôn lên đôi chân dài thẳng tắp cực kỳ xinh
đẹp.
"Nhìn Ngũ thiếu nhà ta sốt ruột như vậy thì em nhất định
là Tần Tang phải không?" Cô gái xinh đẹp kia mỉm kìa với Tần Tang "Chào
em, chị là Cố Minh Châu."
Tần Tang cũng khẽ cười với cô ấy. Mắt vẫn nhìn Lý Vi Nhiên, "Có thời gian không? Em muốn nói với anh mấy câu."
Chỉ có vài ngày thôi mà cằm của cô đã nhọn hơn nhiều. Ngay cả giọng nói cũng rất buồn bã. Trái tim của người nào đó nhất thời nhói lên.
"Em ăn trưa chưa?" Lý Vi Nhiên tiến lên nắm tay cô rất tự nhiên. Tần Tang lắc đầu.
"Chị Minh Châu, em đi ăn cơm với cô ấy. Lát nữa chúng ta bàn tiếp nhé." Lý Vi Nhiên áy náy nói với Cố Minh Châu. Cố Minh Châu mỉm cười khéo léo nhấc túi xách rời đi. Cuối cùng không quên lì xì cho trợ lý của Lý Vi
Nhiên chúc mừng năm mới.
Lý Vi Nhiên quay người lấy áo khoác đưa Tần Tang tới một nhà hàng gần đó.
Thật ra hai người cũng không muốn ăn gì, nên chỉ ăn tạm vài miếng. Tần
Tang buông đũa xuống, hỏi rất bình tĩnh: "Anh không hỏi vì sao em lại
tới tìm anh à?"
Lý Vi Nhiên thản nhiên, "À, sao em lại tới tìm anh?"
"Ha ha," Tần Tang bật cười, xoay chén trà sứ màu trắng trang tay, "Vi Nhiên, anh thật tốt."
Lý Vi Nhiên cũng buông đũa, lẳng lặng nhìn cô.
"Đêm đầu tiên em gặp anh, anh đã cười với em. Khi đó em lập tức hối hận trong lòng. Nếu gặp anh sớm hai năm thì tốt hơn nhiều. Trình Hạo là
người hợp ý em nhất trong số những người ba em chọn cho em. Bọn em không vượt qua tình cảm bạn bè. Cũng đã nói với nhau chuyện ai nấy lo. Nếu
anh không xuất hiện, em sẽ kết hôn với anh ấy. Không ngờ rằng lại gặp
anh. Tháng trước em cũng đã đề cập chuyện hủy bỏ hôn ước với anh ấy rồi