
lâu, liếc mắt nhìn Dung Nham và Trần Ngộ Bạch, "Phải làm sao cái gì,
nếu bọn Tần Dương dám mai phục, chắc chắn đã chuẩn bị cho sự phản kích
của chúng ta. Các chú hãy lo việc của mình đi, đừng để cho người ta thất vọng với năng lực của Lương thị chúng ta là được."
Dung Nham
tỏ vẻ ngây ngơ, sờ cằm, ánh mắt trong veo, "Em gái ruột của Tần Dương
rất thích em, anh, cái này có được cho là 'việc của mình' không?"
Trần Ngộ Bạch bực mình liếc mắt nhìn Dung Nham. Lương Phi Phàm cũng
nhìn Dung Nham rất nghiêm túc: "Vậy phải xem người ta có hài lòng với
'năng lực' của chú không. Đương nhiên, đối với chuyện xấu xa như vậy,
năm thương nhân nghiêm chỉnh bọn anh đều bảy tỏ sự khinh bỉ và khinh
thường chú."
Dung Nham nhún vai, "Quả nho không ăn được đều chua**. Em biết thừa năm người luôn ghen tị với vẻ đẹp và sự phong lưu của em."
[**Tâm lý cây nho chua
酸葡萄心理
: Khi không thể nào thỏa mãn nhu cầu của mình, gây cảm giác thất vọng, để xua tan nội tâm bất an, sẽ đưa ra những lý do để mình thoải mái, giảm
bớt áp lực, giải thoát khỏi trạng thái tâm lý tiêu cực, bảo vệ mình khỏi bị tổn thương'>
Lúc này, ngay cả Lý Vi Nhiên nằm trên sô pha giả chết cũng phải thở dài.
Lương Phi Phàm thấy thời gian không còn sớm, nếu chậm trễ thì cô bé
trên lầu lại khóc lóc om sòm. Anh đứng lên tiễn khách, "Muốn ở lại thì
tự tìm phòng, anh lên lầu đây."
Dung Nham than vãn đêm xuân khổ đau ngắn ngủ, lại hỏi một câu: "Chiến trường Ladon*** sao? Đại khai sát giới năm mới tuổi mới, đúng là nghiệp chướng!"
[Trận Ladon và Mézières là một hoạt động quân sự là một hoạt động quân sự trong chiến dịch tấn công Pháp
của quân đội Phổ - Đức trong các năm 1870 - 1871, đã diễn ra vào ngày 24 tháng 11 năm 1870, giữa Binh đoàn Loire của quân đội Cộng hòa Pháp non
trẻ do tướng Louis d'Aurelle de Paladines chỉ huy và Binh đoàn thứ hai
của quân đội Đức do Hoàng thân Friedrich Karl của Phổ chỉ huy, tại Ladon và Mézières (nước Pháp).'>
"Ngày mai gọi cho Tiểu Tứ, các chú
giải quyết đi. Anh không ra mặt. Mấy thằng nhãi kia không chịu ngồi yên, các chú cũng không cần ầm ĩ gì nhiều. Dù sao cuối cùng mấy lão già nhà
họ cũng đứng ra cười xòa với anh. Các chú cứ coi như tiết mục giải trí
đầu năm, chơi đùa xả giận thôi." Lương Phi Phàm dặn dò Dung Nham, ý của
anh là để ý mấy đứa em, đừng làm anh mất mặt nữa.
"Tiểu Ngũ,
năm sau cha cậu nhậm chức rồi, hay là làm lớn chút để giải quyết gọn mấy người đứng sau hội kia luôn? Coi như là quà tặng của tụi anh cho cha
cậu." Dung Nham chỉ sợ thiên hạ không loạn, đá Lý Vi Nhiên. Lý Vi Nhiên
lại xua tay, "Chuyện của em và Tần Tang không liên quan tới vụ này, các
anh chơi trò của mình đi."
"Thế là thế nào? Định phân rõ giới
hạn với tụi anh hả?" Dung Nham kinh ngạc, "Lý Vi Nhiên, có phải cậu lụy
tình quá rồi không? Ầm ĩ như vậy mà cậu vẫn định quấy rầy nhà họ Tần nữa sao?"
"Vẫn phải tới," Lý Vi Nhiên thở dài một tiếng, ngồi dậy, "Em cũng làm cho cô ấy sợ hãi, đâu có thật sự cam lòng bỏ đi đâu."
Dung Nham nổi da gà vì câu nói của anh. Nhưng nhìn vẻ mặt anh hùng nuối tiếc của hai anh chàng kia, nhất thời không biết nói gì, vứt chìa khóa
xe lại, nghênh ngang rời đi.
Trần Ngộ Bạch hơi mệt, lặng lẽ lên lầu nghỉ ngơi. Lý Vi Nhiên chẳng muốn nhúc nhích, chấp nhận ngủ tại
phòng khách một đêm. Lương Phi Phàm lên lầu, không tránh khỏi bị Cố Yên
hỏi thăm. Anh sợ nhất là Cố Yên pha trộn những chuyện này loạn xì ngầu
lên, liền đẩy cô lên giường "giải quyết bằng vũ lực."
. . . . . .
Tần Dương giữ An Tiểu Ly ở lại Tần trạch một đêm với Tần Tang, nhưng Tiểu Ly không đồng ý.
"Để cho Tang Tang yên tĩnh chút." Cô nói với Tần Dương, "Bây giờ chắc
chắn cô ấy không hề có cảm giác an toàn, không tin ai cả."
Tần Dương nghe ra ý nói móc của cô cũng hơi xấu hổ. Nhưng vẫn khăng khăng lái xe đưa cô về.
"Bệnh viện vừa gọi điện tới nói rằng không có chuyện gì cả, chỉ là phần cánh tay bị gãy của Hạo Nhiên lại bị rạn xương, lại phải bó bột lần
nữa." Trên đường đi, Tần Dương quan tâm nói chuyện với cô.
An
Tiểu Ly rất bình tĩnh, rất nghiêm túc nói với anh trai của bạn thân:
"Anh không cần nói với em những chuyện này. Em không có quan hệ gì với Sở Hạo Nhiên cả. Em không có tình cảm gì với anh ta, đặc
biệt là sau khi mấy người bắt tay ức hiếp Tang Tang."
Sắc mặt
Tần Dương thay đổi, nhưng vẫn duy rì phong độ cơ bản, khẽ cười, "Tiểu
Ly, em quá đơn giản. Có một số việc em chỉ thấy được mặt ngoài, em cho
rằng nếu không phải xuất phát từ bất đắc dĩ, anh bằng lòng để Tần Tang
đau lòng sao?"
"Em không biết," An Tiểu Ly cãi lại rất nhanh, "Em chỉ cho rằng các người rất. . . . . . Tần Tống." (cầm thú)
"Hử?" Hai chữ sau cùng cô phát âm rất rõ, Tần Dương không hiểu, "Tần Tống của Lương thị sao?"
Tiểu Ly ngầm đắc ý, chỉ "ừ hử" hai tiếng để lừa Tần Dương. Đến nhà trọ của Tần Tang, cô ngoan ngoãn chào tạm biệt Tần Dương.
"Em thuê nhà chung với Tần Tang à?" Tần Dương cười hỏi cô, nơi này anh đã tới vài lần.
"Không phải, đây là nhà của Tang Tang, em ở tạm thôi." An Tiểu Ly bắt
lấy cơ hội cuối cùng để đâm chọc Tần Dương, mở cửa nh