XtGem Forum catalog
Theo Dòng Tình Yêu

Theo Dòng Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324094

Bình chọn: 7.00/10/409 lượt.

ảy xuống xe chạy

biến đi.

Ở trong xe, Tần Dương bật cười lắc đầu. Con bé này,

hèn gì người như Trần Ngộ Bạch cũng phải tranh giành tình nhân, thật là. . . . . . đặc biệt.

. . . . . .

Lúc Tần Liễu và Tần Hòe tới sau vườn, Tần Tang đang cuộn tròn người nằm trên cỏ, trên người là áo khoác của Lý Vi Nhiên.

Họ cũng không khuyên nhủ gì, cả đêm Tần Liễu ầm ĩ với anh cả quá nhiều

nên không muốn nói nữa. Tần Hòe lại không khéo miệng, lập tức bàn bạc

khiến Tần Tang vào nhà luôn.

"Vừa nãy xảy ra việc gì vậy? Thật

ồn ào." Tần Tang chợt mở miệng, làm cho Tần Hòe đang xoay ngoài ôm cô sợ hãi ngồi phịch xuống đất.

Tần Liễu đỡ Tần Tang dậy, ba người

đều ngồi trên cỏ, "Trần Ngộ Bạch của Lương thị đánh Sở Hạo Nhiên. Hội

Tiêu Dật không phục liền đánh nhau. Trong phòng loạn hết cả lên, ba vừa

mới gọi anh cả lên đấy."

"Bây giờ đã đi hết rồi?" Tần Tang hỏi, Tần Liễu cảm thấy cô ấy lại trở thành Tần Tang lạnh nhạt ngăn cách với

mọi người bằng tấm kính thủy tinh rồi.

"Ừm, Trần Ngộ Bạch giỏi

lắm. Hội Tiêu Dật bị đánh gục mấy người, hơn mười người đánh một đó!"

Tần Hòe rất ngưỡng mộ Trần Ngộ Bạch đánh nhau như mãnh hổ.

Tần Tang yên lặng, chao đảo đứng lên, "Đi thôi, ba dạy bảo Tần Dương xong chắc sẽ tìm chúng ta."

Họ đi lên lầu, quả nhiên Tần Dương đang tìm họ. "Tiểu Liễu, ba đang tìm em, vào thư phòng đi." Tần Liễu không phụng phịu "ờ" một tiếng rồi đi

vào. Tần Hòe thừa dịp ba không tìm cậu thì trốn về phòng.

"Tần Tang!" Tần Dương gọi lại em gái đang định xoay người rời đi.

Tần Tang xoay người lại, cười hờ hững, "Hả?"

"Xin lỗi." Tần Dương rất chân thành, "Anh biết em rất khó chấp nhận,

nhưng để không kinh động đến ba anh cũng chỉ có thể làm vậy."

"Thế này không phải cũng kinh động sao?" Tần Tang nói hờ hững.

"Nếu ba biết chuyện giữa em và Lý Vi Nhiên thì sẽ không dạy bảo hai câu đơn giản như vậy đâu. Hạng mục hợp tác của chúng ta với nhà họ

Trình không phải trò đùa, nếu mà để lộ chuyện thì — — "

"— —

Anh nên quản em gái của anh đi," Tầng Tang lạnh lùng cắt lời, "Lương thị không phải chỉ có một người đàn ông là Lý Vi Nhiên."

"Nếu là

Tần Liễu, anh không nhất thiết phải hao tâm tốn sức ép nó đối mặt với

hiện thực." Tần Dương rất bình tĩnh, "Trong lòng anh, em và Tần Liễu chỉ khác nhau về tính cách và đầu óc. Tần Tang, em cũng là em gái của anh."

Tần Tang khép chặt chiếc áo khoác nam trên người, cười với Tần Dương,

"Vậy thì cảm ơn anh, anh trai. Anh có thể để em về phòng nghỉ ngơi

không? Em hơi mệt, anh trai ạ."

Tần Dương nhíu mày, "Tần Tang, đừng trẻ con như vậy."

"Anh rảnh lắm sao?" Tần Tang bực mình nhíu mày, "Đừng lập mưu với hội

Trình Hạo nữa được không? Trần Ngộ Bạch có thể trẻ con hơn em đấy, các

anh nên cẩn thận."

"Anh ta làm Hạo Nhiên và Tiêu Dật bị thương

như vậy, bọn anh không thể bỏ qua được. Tần Tang, em phải chấm dứt với

Lý Vi Nhiên, nếu không thì anh cũng chỉ làm tới mức đó mới thôi."

"A, lúc này không sợ kinh động tới ba nữa hả?" Tần Tang cười lạnh,

"Thật ra thứ anh quan tâm không phải là có kinh động tới ba không, mà là người kinh động tới ba là ai. Anh biết chuyện của Tần Liễu và Dung Nham chắc chắn là không thể giấu được, cho nên anh đẩy em ra trước. Tần

Dương, em không nói không có nghĩa là em không biết, anh hà tất phải vờ

vĩnh để ép em và anh trở mặt?"

Lần đầu tiên Tần Dương thấy được Tần Tang xù lông lên như vậy, không khỏi ngẩn người, sau đó chợt bật

cười. Anh rất điển trai, lúc cười rộ lên cực kỳ ấn tượng, "Em có biết

dáng vẻ hiện giờ của em rất đáng yêu không?"

Tần Tang cười lạnh.

Vậy mà Tần Dương lại vươn tay ra xoa đầu cô, cô tránh đi theo bản năng. Tần Dương rụt tay về, chống lên tường, cực kỳ nhàn nhã, "Tần Tang,

trong nhà này, không ai hiểu em hơn anh. Em có biết vì sao em không vui

vẻ không? Bởi vì em chỉ quan tâm tới mình, nói khó nghe hơn là em quá

coi trọng bản thân. Từ nhỏ đã vậy, vừa muốn ba mẹ tán thành, vừa muốn

bản thân sống thỏa mái mãn nguyện, quá tham lam rồi. Em dựa vào cái gì

mà cho rằng có thể cả đời không tổn thương?"

Lời này giống như

cây kim đâm vào cái vỏ bảo vệ đã có khe hở của Tần Tang. Cô đè nén chua

xót trong lòng, gương mặt không cảm xúc trở về phòng.

"Thật ra

anh thương Tần Liễu hơn chút, bởi vì nó đáng để yêu thương hơn em. Nếu

con gái đều bảo vệ bản thân cẩn thận như vậy thì cần đàn ông làm gì? Tần Tang, nhưng em là em gái của anh, dù cho tâm tư của em có sâu xa tới

đâu cũng được, anh vẫn yêu thương em."

Giọng nói của Tần Dương theo sát cô như đôi chân, Tần Tang hoảng hốt tột độ, gần như là ngã vào phòng ngủ.

. . . . . .

Mới qua mùng tám, An Tiểu Ly đã muốn về công ty đi làm. Mấy hôm nay Tần Tang không về nhà trọ, gọi điện thoại thì cô ấy không nhận, gửi tin

nhắn thì cũng chỉ nhận được mấy chữ trả lời cực kỳ ngắn gọn.

Thấy mùa xuân sắp về, An Tiểu Ly ru rú trong nhà không làm gì cả, điều

chỉnh lại tâm trạng của mình. Về Tiểu Bạch, về bản thân, về quá khứ, và

về tương lai.

Dù Trần Ngộ Bạch có nói mấy lời chấn động thế nào đi nữa, An Tiểu Ly vẫn cảm thấy anh là người thay đổi thất thường lạnh

lùng vô tình đi