
g thề!
Vu Thu Nguyệt khẽ hừ một
tiếng, nghĩ thầm, bằng vào cái loại tiện nhân như ngươi cũng xứng để ta phải
thề thốt? Nhưng nàng cũng muốn Hồng Hạnh toàn tâm toàn ý giúp nàng, không lấy
được tín nhiệm của nàng không xong, lập tức thề.
- Ông
trời trên cao, chỉ cần Hồng Hạnh toàn tâm toàn ý giúp ta Vu Thu Nguyệt, ta nhất
định giúp nàng thành chủ tử, nếu làm trái lời thề này, trời tru đất diệt!
Thời đại này người nào
người nấy cũng đều tin tưởng quỷ thần, lập lời thề thì sẽ không dễ dàng dám vi
phạm. Cho nên Hồng Hạnh thấy nàng thề như vậy thì hoàn toàn tin tưởng nàng. Từ
giờ khắc này trở đi, chủ tử của nàng không còn là Tương Nhược Lan nữa mà là Vu
Thu Nguyệt!
Hồng Hạnh thấy nàng thề
độc, tâm trạng thoải mái, cười nói:
- Nếu di
nương đã hảo sảng như thế, Hồng Hạnh cũng cung cấp một ít tin tức cho di nương
để tỏ thành ý.
Vu Thu Nguyệt nghe vậy
tâm trạng vui vẻ:
- Tin tức
gì?
Hồng Hạnh đến gần nàng,
nhỏ giọng nói vào tai nàng:
- Theo ta
thấy, thời gian này dù Hầu gia nghỉ trong phòng phu nhân, trừ lần đầu tiên ra
thì hai người cũng không hề chung đụng.
- Thật
sao!
Vu Thu Nguyệt vừa mừng
vừa sợ, hai mắt sáng bừng
Hồng Hạnh thấy nàng cao
hứng, cười nói:
- Tin
tiếp theo có thể sẽ càng khiến di nương vui vẻ, tối hôm qua ta thoa thuốc cho
tiểu thư phát hiện trên người tiểu thư có vết bầm tím do Hầu gia đánh, rất
nghiêm trọng. Ta cảm giác Hầu gia đến Thu đường viện chỉ là cho mọi người xem
để giữ lại mặt mũi Hầu phủ thôi. Những lời hôm qua Hầu gia nói tại Thiên Thu
đình hẳn cũng là vì thế nhưng trong lòng Hầu gia vô cùng chán ghét phu nhân.
Cho nên, di nương không cần gấp, chỉ cần di nương có thể sinh hạ trưởng tử thì
người thắng cuối cùng sẽ là di nương!
- Ngươi
nói đều là thật?
- Đương
nhiên, di nương hoàn toàn có thể tin tưởng ta, ta chính là đại nha hoàn bên
người phu nhân, không có ai hiểu rõ chuyện của phu nhân hơn ta.
Vu Thu Nguyệt xoay người
sang chỗ khác, khóe miệng không nhịn được cười, sau đó tươi cười càng lúc càng
sâu, cuối cùng không nhịn được bật ra tiếng cười.
Tương Nhược Lan a Tương
Nhược Lan, thân là đàn bà, ngươi thật đáng thương. Nàng vuốt vuốt bụng, ý cười
dần thu lại, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng, sắc bén.
Chỉ cần ta sinh hạ hài
tử, Tương Nhược Lan, những khuất nhục ngươi cho ta, ta nhất định sẽ trả lại
ngươi gấp bội!
Bên kia, thu đường viện,
Ánh Tuyết hầu hạ Tương Nhược Lan đọc sách.
Ánh Tuyết thấy nàng dựa
vào giường khó chịu như thế, thuận miệng nói:
- Phu
nhân, đợi thương thế tốt hơn xem cũng không muộn, người đọc thế có hại cho mắt.
Tương Nhược Lan chống một
tay, tay kia lật sách, nghe vậy đáp:
- Học tập
phải dưỡng thành thói quen, một khi đã thành thói quen, thì kiên trì làm, nếu
gặp phải chút chuyện đã muốn nghỉ ngơi, chậm trễ, lâu dần thì sẽ thành một thói
quen lười biếng. Đến cuối cùng cũng sẽ không thành được chuyện gì!
Ánh Tuyết kính nể, cười
nói:
- Phu
nhân nói rất có lý, thường nói dễ làm khó, phu nhân có thể kiên trì như vậy
càng khiến Ánh Tuyết kính phục. Nhưng học tập quan trọng, thân thể lại càng
quan trọng, phu nhân nên nghĩ cho đôi mắt mà nghỉ ngơi một chút.
- Nói
cũng có lý!
Tương Nhược Lan cười gấp
quyển sách trên tay lại, ngẩng đầu nhìn Ánh Tuyết cười nói:
- Nghỉ
ngơi một chút, chúng ta trò chuyện đi
Lại nói:
- Ngươi
bưng chiếc ghế đến ngồi trước mặt ta đi, nếu không ta ngẩng đầu nhìn ngươi rất
đau cổ.
Ánh Tuyết bưng một chiếc
ghế nhỏ đến ngồi trước mặt Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan nhìn Ánh
Tuyết, thấy nàng búi tóc kiểu phụ nhân (gái có chồng), trên đầu cài trâm vàng,
cổ tay đeo vòng ngọc, quần áo cũng khá đẹp, nét mặt ửng hồng, khí sắc rất tốt,
liền cười hỏi:
- Xem ra
Trương quản sự đối với ngươi rất tốt!
Ánh Tuyết cúi đầu, ngượng
ngùng cười cười, nét mặt hiện ra một tầng đỏ ửng, càng thêm minh diễm động lòng
người:
- Đồng
Sơn đối với ta rất tốt, rất quan tâm ta.
Tương Nhược Lan cười
cười, vươn tay cầm tay nàng:
- Coi như
là trong sai có đúng!
Ánh Tuyết nghe vậy cả
kinh ngẩng đầu lên:
- Phu
nhân đã biết?
Tương Nhược Lan cười khổL
- Khi
trước ta chỉ là đoán, bây giờ cũng có thể hoàn toàn khẳng định rồi!
Vốn chuyện của Ánh Tuyết
nàng cũng không để trong lòng nhưng tối qua Hồng Hạnh nói một phen khiến nàng
cảm giác ý nghĩ đó của Hồng Hạnh không phải ngẫu nhiên mà sớm đã có ý đó. Như
vậy, nàng nhớ ra chuyện Ánh Tuyết, cẩn thận ngẫm nghĩ lại từng câu nói của Ánh
Tuyết và Hồng Hạnh, càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi.
Từng chuyện từng chuyện
nhìn như không chút sơ hở nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại sẽ cảm thấy quá ư đúng
dịp. Tại sao truyền tin vừa khéo lại là đứa trẻ ngu ngơ? Sao Ánh Tuyết không tự
mình đem túi thơm giao cho Trương quản sự? Loại tín vật này không phải là phải
đem trao tận tay đối phương? Sao lại để một người xa lạ giao hộ? Ánh Tuyết nói
Hồng Hạnh lừa nàng đến hậu hoa viên, tại sao hôm đó đột nhiên Hồng Hạnh lại đem
người cùng đến hậu hoa viên mà vừa khéo gặp được Ánh Tuyết và Trương quản sự.
Quá nhiều sự trùng hợp
đồng thời thì cũng quá