
ội này.
Thiếu chút nữa quên hắn
là con nhà thế gia, xuất phát điểm cao hơn người khác nhiều. Nhưng cũng không
nghĩ hắn khiêm nhường như vậy.
- Hầu gia
bình thường ở phủ nha làm cái gì?
- Xem các
việc từ bên dưới trình lên, dạo này thì bận chuyện cấm vệ quân.
- Khó
trách mỗi ngày Hầu gia đi sớm về muộn, ta gả vào lâu như vậy cũng chưa thấy Hầu
gia nghỉ ngày nào? Hầu gia không được nghỉ?
Cận Thiệu Khang nhìn nàng
cười cười, ánh mắt lấp lánh:
- Xem ra
nàng vẫn rất quan tâm tới ta!
- Ách...
Tương Nhược Lan cười khan
hai tiếng:
- Chỉ là
có chút tò mò, tùy tiện hỏi thôi......
Con khỉ này thật tự kỉ,
ai thèm quan tâm hắn.
- Không
còn sớm nữa, sáng mai Hầu gia còn phải lên triều, ngủ sớm một chút đi.
Tương Nhược Lan cũng
buông tay, nằm xuống
Thấy nàng quay đầu đi,
Cận Thiệu Khang cảm giác có chút mất mát, hắn nhẹ nhàng thở dài, cũng nằm
xuống. Hắn nghiêng người nhìn nàng. Tóc dài của nàng xõa ra, hơi cọ vào mặt
hắn, cảm giác mềm mượt vô cùng, mùi thơm ngát khiến hắn như say.
Hắn không nhịn được vươn
tay muốn vuốt tóc nàng. Nhưng tay vừa đến gần đầu nàng thì lại cứng ngắc giữa
không trung, cũng không thể nào tiến lên được. Qua một lúc, hắn thu tay, tức
giận tự vỗ đùi mình “ba” một tiếng.
- Có
muỗi?
Tương Nhược Lan
nghe được tiếng động hỏi.
- Đúng
vậy, có muỗi, một con muỗi rất to
Cận Thiệu Khang cũng hồ
đồ đáp lại.
Ngày thứ hai, sau khi Cận
Thiệu Khang vào triều, Vu Thu Nguyệt đến thăm Tương Nhược Lan.
- Tối hôm
qua hơi không khỏe, tỷ tỷ quay về thì ta đã đi ngủ nên không thể đến thăm tỷ
tỷ, xin tỷ tỷ đừng trách.
Vu Thu Nguyệt đứng bên
giường Tương Nhược Lan, vẻ mặt thẹn thùng.
Tương Nhược Lan nhàn nhạt
cười nói:
- Không
sao, di nương ngồi đi.
Vu Thu Nguyệt ngồi xuống
vừa quay đầu nhìn triều phục Cận Thiệu Khang thay để lại đây, trong lòng dâng
lên cơn ghen.
Tương Nhược Lan thấy nàng
hai mắt nhìn chằm chằm triều phục của Cận Thiệu Khang, vội nhìn Liên Kiều, ý
bảo nàng thu thập đồ của Hầu gia. Tránh để nàng ta lại bày trò nước mắt dâng
trào trước mặt mình, nhìn đã thấy phiền.
Vu Thu Nguyệt thấy Liên
Kiều mang triều phục đi, chua chua nói một câu:
- Hầu gia
đối với tỷ tỷ thật tốt, thấy tỷ tỷ hoảng sợ, vẫn cố ý lưu lại cùng tỷ tỷ.
Tương Nhược Lan nhàn nhạt
cười nói:
- Hầu gia
là phu quân ta, đương nhiên là tốt với ta.
Nghe được hai chữ “phu
quân”, mặt Vu Thu Nguyệt trắng bệch. Nàng không có tư cách nói hai chữ này.
Đành miễn cưỡng lấy lại tinh thần mới không khiến mình quá thất thố.
- Tỷ tỷ,
ta có loại thuốc này trị thương rất tốt. Tỷ tỷ thử xem.
Vừa nói vừa giao cho Hoa
Anh đứng bên cạnh.
Tương Nhược Lan thản
nhiên nói:
- Di
nương có tình thật cám ơn.
Tương Nhược Lan cảm giác
mệt vô cùng, rõ ràng hận mình đến chết nhưng vẫn còn giả bộ hiền huệ trước mặt
người khác.
- Tỷ tỷ
trên người có thương tích, muội muội cũng không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa.
Nói xong, Vu Thu Nguyệt
hành lễ rồi lui ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đây,
nàng đụng phải Hồng Hạnh, nàng khẽ nhướng mắt nhìn Hồng Hạnh rồi ra khỏi Thu
đường viện, nhìn trái phải một chút rồi chuyển qua một con đường, đi về góc
tĩnh lặng khi trước.
Tới đó một lúc, Hồng Hạnh
cũng đến.
Đợi nàng vừa đến, Vu Thu
Nguyệt bắt đầu oán trách:
- Sao lâu
vậy? Ta nóng sắp chết!
Hồng Hạnh nói:
- Di
nương, ta còn phải tránh tai mắt người khác. Bây giờ, Ánh Tuyết kia lúc nào
cũng chăm chú theo dõi ta. Phải lựa dịp nàng đi hầu hạ phu nhân mới ra ngoài
được đó.
Vu Thu Nguyệt mặt không
còn chút máu, nhíu mày nói:
- Được
rồi, bớt rườm lời đi. Ta bây giờ chỉ hỏi ngươi, ngươi có đáp ứng đề nghị của ta
hay không. Nếu có thì ai nấy đều vui vẻ, còn không...
Vu Thu Nguyệt lạnh lùng
nhìn nàng:
- Kết quả
thế nào ngươi cũng biết rồi đấy!
Hôm nay, địa vị của Tương
Nhược Lan càng lúc càng ổn định, Vu Thu Nguyệt cũng càng lúc càng nóng lòng.
Nếu có thể để nàng biết được mọi thứ trong Thu đường viện thì nàng sẽ nghĩ ra
cách đối phó với Tương Nhược Lan.
Hồng Hạnh trầm mặc một
lúc lâu, mới nói:
- Di
nương, ngươi đã nói ngươi sẽ hoàn thành tâm nguyện cho ta, là thật chăng?
Tối hôm qua nàng
suy nghĩ cả đêm, nếu tiểu thư không nể tình nghĩa chủ tớ thì nàng sao phải đối
nghịch Vu di nương, tự mình đẩy mình vào hiểm cảnh? Đến lúc đó, nếu thái phu
nhân thật sự muốn xử trí nàng, chẳng lẽ tiểu thư sẽ cứu nàng? Ngày hôm qua Hầu
gia đi mà lại quay về cũng còn không biết có phải là tiểu thư cố tình, cố ý để
Hầu gia nghe những lời này làm cho Hầu gia chán ghét chính mình. Nếu trung với
tiểu thư đã không có bất kì hy vọng gì sao không thử cách khác. Vu di nương nói
đúng, người sống sướng hay khổ là do tự mình mà thôi.
Vu Thu Nguyệt nhìn nàng
lạnh lùng cười:
- Ngươi
cùng lắm chỉ là muốn làm chủ tử, chỉ cần ngươi cung cấp tin tức hữu dụng, ta nhất
định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi! Tuyệt không nuốt lời!
Hồng Hạnh nhìn nàng một
chút, chớp mắt nói:
- Nói
suông thế này Hồng Hạnh không thể tin tưởng.
- Vậy
ngươi muốn làm sao?
Hồng Hạnh nhìn nàng, kiên
định nói:
- Hồng
Hạnh muốn di nươn