
g và phẫn nộ. Hắn xoay người định rời đi thì đúng lúc này, trong phòng lại
nghe giọng Tương Nhược Lan vang lên:
- Có lẽ
sẽ như thế. Nhưng Hồng Hạnh. Loại chuyện này ta sẽ không làm!
Cận Thiệu Khang quay đầu
lại, trong nháy mắt này, hắn tựa như từ trong bóng tối đi ra phía ánh sáng.
Trong phòng, Hồng Hạnh
hoàn toàn không thể hiểu được.
- Tại
sao, tiểu thư! Ta biết ngươi rất thích Hầu gia, chính là......
Tương Nhược Lan thu
ngưng cười, nhìn nàng, chậm rãi nói:
- Hồng
Hạnh, nếu ta thích Hầu gia, cho dù không được sủng, muốn được hắn chú ý thì
cũng sẽ không đem nữ nhân khác đưa đến giường hắn. Nếu ta không thích hắn, ta
cũng sẽ không vì ích lợi của mình mà khống chế vận mệnh của người khác, cho dù
chuyện này là ngươi tự nguyện. Nhưng chuyện này rất ghê tởm, rất đáng xấu hổ,
ta khinh thường! Ta chưa bao giờ sợ Hầu gia cả đời không đến Thu đường viện,
chưa bao giờ sợ Vu di nương uy hiếp địa vị của ta. Cho dù sợ ta cũng không làm.
Hồng Hạnh, nếu Hầu gia thích ngươi, muốn thu ngươi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn
cản, ta còn sẽ làm chuyện này cho ngươi thật chu đáo. Nhưng ngươi muốn ta ngầm
làm chuyện này. Không được! Bất kể là tình huống gì, đáp án của ta vĩnh viễn
đều là - không được!
Hồng Hạnh nghe xong lời
của nàng nói, sắc mặt từ đỏ thành trắng, sau đó mới phục hồi tinh thần nói:
- Tiểu
thư...
Nàng còn muốn nói nữa như
Tương Nhược Lan không còn sự nhẫn nại mà nói tiếp:
- Chuyện
hôm nay, ta coi như không phát sinh! Ngươi cũng không cần lo lắng ta sẽ làm gì
ngươi. Chỉ cần Hầu gia thích ngươi, ta tuyệt không có ý kiến, nếu Hầu gia không
có tâm tư này thì ngươi cũng nên an phận một chút. Có một số thứ, mới nhìn rất
đẹp, nhưng nếu cố giành giật, đến một ngày ngươi sẽ thấy nó xấu xí, ngươi sẽ
thất vọng. Thân phận nào thì cũng sẽ có chuyện đồng dạng cho nó. Mặc dù là bất
đắc dĩ nhưng đó là cách làm an toàn nhất. Hy vọng, ngươi có thể hiểu lời ta
nói! Ngươi ra ngoài đi.
Hồng Hạnh đã biết chuyện
này hoàn toàn không có hy vọng, trong lòng nàng thất vọng vô cùng, tim như chìm
xuống đáy vực.
Nếu Hầu gia thích nàng,
nàng còn cần đến cầu tiểu thư? Đây đều là tiểu thư muốn từ chối mà thôi. Nói
đến nói đi, nàng sợ sau này mình được sủng sẽ cưỡi lên đầu nàng! Nàng trung
thành với tiểu thư thì sao? Nàng vì không phản bội tiểu thư mà mạo hiểm cự
tuyệt Vu di nương nhưng như thế thì sao, nàng được cái gì?
Hồng Hạnh đứng lên, xoay
người, cúi đầu ủ rũ đi ra. Vừa đẩy cửa đã thấy Cận Thiệu Khang đứng ngoài, ánh
mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Hồng Hạnh sợ đến hồn phi
phách tán, “a” lên một tiếng rồi ngã sấp xuống đất. Nàng ngẩng đầu, hoảng sợ vô
cùng nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch như tờ
giấy.
Tương Nhược Lan nghe thấy
Hồng Hạnh kêu hoảng, vươn người ra hỏi:
- Hồng
Hạnh, xảy ra chuyện gì?
Vừa dứt lời, đã thấy Cận
Thiệu Khang âm trầm nghiêm mặt đi tới cạnh Hồng Hạnh .
Hắn cúi đầu nhìn nàng,
lạnh lùng nói:
- Sau
này, chỉ cần ta tới đây, ngươi không được phép xuất hiện trước mặt ta, nếu
không, lập tức đem bán.
- Hầu
gia.
Hồng Hạnh khóc gào một
tiếng.
Cận Thiệu Khang không hề
nhìn nàng, nhẹ nhàng phun ra một chữ:
- Cút!
Hồng Hạnh không dám nói
gì nữa, vội cút ra khỏi cửa.
Hồng Hạnh đi rồi, Cận
Thiệu Khang xoay người đóng cửa phòng rồi từ từ đi đến gần Tương Nhược Lan. Hắn
nhìn nàng, ánh mắt nhìn nàng rất lạ, như là vui vẻ, như là kích động lại như là
cảm động. Tóm lại là một loại ánh mắt làm cho Tương Nhược Lan cảm giác rất mất
tự nhiên.
- Hầu
gia, ngươi không phải đi rồi sao?
Cận Thiệu Khang nhìn
nàng, nhẹ nhàng nói:
- Nàng
thật sự muốn ta đi? Có lẽ ngày mai sẽ lại có người tới đây muốn giúp nàng nữa
đó.
Tương Nhược Lan cười
cười:
- Vừa nãy
ngươi đều nghe thấy? Hầu gia, ngươi đừng trách Hồng Hạnh, khi nãy ngươi khiến
nàng sợ hãi.
Cận Thiệu Khang hơi ngạc
nhiên:
- Nàng
lại nói thay cho nàng ta?
Nếu đổi lại thành người
khác, lập tức sẽ đem nàng đuổi ra ngoài.
- Thật ra
nàng cũng không có gì sai. Cuộc sống sung sướng ai mà không muốn. Trong phủ
này, có mấy nha hoàn không có tâm tư này, chẳng lẽ các nàng cũng là người xấu?
Đó là xã hội nam quyền,
các nữ nhân muốn sung sướng thì chỉ có ý nghĩ bò lên giường chủ tử. Nói tới nói
lui, nếu nam nhân không có tâm tư này thì bọn hạ nhân sao dám nghĩ như thế?
Cận Thiệu Khang nhìn
nàng, yên lặng nhìn thật lâu, sau đó nhẹ nhàng cười:
- Nhược
Lan, cho tới bây giờ có lẽ không có ai thực sự hiểu rõ nàng...
Hắn nhìn nàng, ánh mắt
mềm mại như nước, như là phải đem nàng hòa tan:
- Nhưng
may là như thế....
Hắn cúi người, nhẹ hôn
lên tóc mai nàng
Buổi tối Tương Nhược Lan
chỉ có thể nằm sấp mà ngủ.
Cận Thiệu Khang nghiêng
người nằm bên cạnh nàng, một tay chống đầu nhìn nàng không chớp mắt.
Tương Nhược Lan mặc dù
quay mặt ra ngoài nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của hắn. Ánh mắt quỷ
dị này đâm vào ót nàng khiến nàng tê dại. Một lúc sau, nàng sự không nhịn được,
quay đầu lại, hỏi hắn:
- Hầu
gia, ngươi nhìn ta như thế làm cái gì, có gì không đúng à?
Nàng nhìn thẳng hắn, đôi
mắt hắn u ám như ẩn dấu