
rất nhiều tâm tình nhưng vẻ mặt lại rất đạm bạc, không
thấy được bất kì điều gì khác lạ.
- Nhược
Lan, trước kia ta cho rằng ta rất hiểu rõ nàng, nhưng càng ở chung, ta càng
phát hiện không hiểu rõ nàng. Tỷ như y thuật của nàng, tỷ nhưng những ý nghĩ kì
quái của nàng, tỷ như câu đối hôm nay. Nhược Lan, có đôi khi ta sẽ có một loại
ảo giác, ta cảm giác được, nàng căn bản không phải là Tương Nhược Lan mà ta đã
biết.
Tim nàng đột nhiên đập
mạnh nhưng nét mặt lại tươi cười rất khoa trương:
- Hầu gia
nói những lời này là có ý gì, chẳng lẽ Hầu gia nghĩ ta là giả mạo?
Cận Thiệu Khang chớp mắt,
cười cười:
- Đương
nhiên ta sẽ không hoài nghi như thế, một người lớn sống sờ sờ không phải là dễ
dàng giả mạo được. Đây chỉ là cảm giác của ta mà thôi.
- Y thuật
ta cũng không biết nhiều, cũng không có cơ hội mà bộc lộ cho nên mọi người
không biết. Ý nghĩ của ta cũng không hề kì quái, chỉ là ngươi không thể hiểu mà
thôi, về phần câu đối hôm nay...
Tương Nhược Lan mỉm cười:
- Chẳng
lẽ Hầu gia thật sự nghĩ rằng ta có thể đối ra, ta có bao nhiêu chữ chẳng lẽ Hầu
gia còn không rõ?
- Không
phải nàng đối ra thì là ai? Cận Thiệu Khang hỏi.
- Một vị
bằng hữu của cha ta đã sớm đối ra. Nhưng ông ấy không màng danh lợi, không muốn
nổi tiếng, chỉ đối ra tự mình thưởng thúc, không truyền ra ngoài nên không ai
biết. Ta chỉ là nhớ được mà thôi. Nếu thực sự muốn ta đối, chỉ sợ ngay cả câu
đối đơn giản cũng không đối xong.
Nói thật vẫn tốt nhất,
nếu thực sự để người ta nghĩ nàng là tài nữ, mỗi ngày lại có người đến khiêu
chiến thì nàng chết chắc.
- Thì ra
là như thế...
Cận Thiệu Khang cũng
không hoài nghi. So với việc Tương Nhược Lan thật sự có thể đối được câu tuyệt
đối hơn mười năm qua, lời giải thích này còn hợp lý hơn.
- Lúc ấy,
nàng khiến chúng ta vô cùng kinh ngạc, các đại học sĩ xung quanh ta ai nấy cả
kinh thiếu điều té ngã.
Cận Thiệu Khang cười nói.
Tương Nhược Lan vẫn nhìn
hắn, thấy hắn đột nhiên tươi cười, nàng cũng cười khiến hắn cảm giác hơi là lạ.
- Nàng
cười cái gì?
Tương Nhược Lan nhìn hắn,
cười nói:
- Hầu gia
cũng khiến người khác rất ngạc nhiên.
- Ta có
gì mà khiến người khác ngạc nhiên.
Có lẽ là loại không khí
dễ thở này, có lẽ là trước đó, trong cung hai người đã từng có một đoạn đi
chung, có lẽ là vì hai người nhiều lần tiếp xúc mà cảm giác dần quen thuộc.
Tương Nhược Lan cảm thấy mình không còn chán ghét hắn như lúc đầu. Bây giờ,
nàng có thể coi hắn như bằng hữu, cùng hắn nói chuyện phiếm.
- Hầu gia
lại cũng cười nói giỡn như thế này, ta vẫn tưởng rằng Hầu gia là người không
bao giờ nói những lời đùa cợt. Trước kia ngày nào ngươi cũng bày ra cái dạng
mặt này...
Vừa nói, Tương Nhược Lan
học theo biểu hiện bình thường của hắn, trầm mặt xuống, vẻ mặt này rất nghiêm
túc khiến hắn nhìn thấy mà phì cười.
Hắn cười rộ lên, mặt mày
giãn ra, ánh mắt sáng ngời, má lúm đồng tiền xuất hiện. Cả khuôn mặt như phát
ra ánh sáng chói mắt khiến Tương Nhược Lan như bị đui mù, không nhịn được lại
hoa si (ngây dại, si mê) một chút.
- Hầu
gia, cười như vậy cả người như trẻ đi năm tuổi liền.
Tương Nhược Lan nâng mặt
nhìn hắn nói.
Cận Thiệu Khang thấy nàng
nhìn mình không chớp mắt, đột nhiên tâm tình cực tốt, ý cười càng sâu:
- Nàng
muốn bản hầu ngày nào cũng cười tươi với người khác?
Tương Nhược Lan trong đầu
tưởng tượng tình hình này, không tự chủ được mà rùng mình, mặt nghiêm lại vẫn
tốt hơn.
- Được
rồi, Hầu gia rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?
Tương Nhược Lan có chút
tò mò, không ai nói cho nàng tuổi của hắn.
Chưa bao giờ có người nói
chuyện với hắn thoải mái như vậy. thái phu nhân là mẫu thân nên lúc nào cũng uy
nghiêm, Vu Thu Nguyệt thì lấy lòng, cẩn thận, Nhược Lâm và Hoa Thanh lúc nào
cũng nhìn sắc mặt hắn, hoảng loạn sợ hắn không vui. Chỉ có nàng mới thoải mái
nói chuyện với hắn như thế này, cảm giác này rất ấm áp cũng rất thân thiết.
Có thể cùng nàng nói
chuyện như thế này cũng rất thoải mái, cho dù nàng không muốn cùng hắn viên
phòng, hắn cũng thấy rất .....
Hắn chống đầu, nhìn nàng.
Hắn có thể thấy rõ từng sợ lông mi của nàng, có thể thấy trong mắt nàng có bóng
dáng của hắn, hắn có thể ngửi thấy được trên người nàng mùi thơm ngát nhàn
nhạt.
Loại cảm giác này thật
tốt.
- Hai
mươi ba? Hai mươi tư? Hay là hai mươi lăm?
Tương Nhược Lan tiếp tục
hỏi. Mười tám tuổi đã ra chiến trường, năm năm sau quay lại, hẳn là tầm tuổi
này.
- Hai
mươi tư. Cận Thiệu Khang trả lời.
Hai mươi tư, Tương Nhược
Lan cười cười, so ra thì còn nhỏ hơn mình kiếp trước hai tuổi. Tại thời đại đó,
nam nhân hai tư tuổi vẫn còn rất trẻ, chỉ đang chuẩn bị bắt đầu xây dựng tương
lai mà thôi. Nhưng hắn lại đã từ chiến trường trở về, làm quan đến tam phẩm,
cũng không lạ bình thường trông hắn lại già dặn như thế.
- Hai tư
tuổi có thể làm quan cao như vậy, Hầu gia cũng rất cố gắng.
Theo nàng biết, hắn bây
giờ làm quan, vị trí có thể tương đương với thứ trưởng quốc phòng ở thời hiện
đại.
- Không
có cái gì cố gắng cả, nếu không phải có cha ta, ta cũng không có cơ h