
hãi. Kinh nghiệm của nàng cho thấy,
càng nóng lòng nói là trung thành thì càng không thể tin được.
- Ngươi
nói đi!
Ngực Hồng Hạnh phập
phồng, chóp mũi toát ra mồ hôi, cả người trông vô cùng khẩn trương. Nàng hít
sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn Tương Nhược Lan nói:
- Tiểu
thư, xin cho Hồng Hạnh cơ hội để hầu hạ Hầu gia!
Bên kia, Cận Thiệu Khang
áng chừng Tương Nhược Lan đã thoa thuốc xong, quay về Thu đường viện. Vừa rồi
hắn đi ra ngoài để ổn định tâm tình, giảm bớt sự ngượng ngùng khi nãy, không
phải như Hồng Hạnh nghĩ là một đi không trở về.
Hắn đi vào sân, bọn nha
hoàn thấy Hầu gia lại vào thì rất cao hứng, Liên Kiều định vào thông báo nhưng
Cận Thiệu Khang lại khoát khoát tay, ý bảo nàng không nên nói. Hắn rất muốn
xem, Tương Nhược Lan thấy hắn quay lại thì sẽ tỏ thái độ ra sao.
Hắn đi qua cửa, đến tiền
thính, vừa đến cửa phòng, định đẩy cửa đi vào, vừa lúc nghe được Hồng Hạnh nói:
- Tiểu
thư, xin cho Hồng Hạnh cơ hội để hầu hạ Hầu gia!
Ý thức lại, Cận Thiệu
Khang ngừng tay.
Hồng Hạnh, là ai?
Trong phòng, Tương Nhược
Lan đương nhiên hiểu rõ ý của Hồng Hạnh. Thời gian này, trước mặt Cận Thiệu
Khang, Hồng Hạnh luôn luôn trang điểm cẩn thận. Nàng không phải không biết, chỉ
là nàng không để ý tới. Nếu Hầu gia muốn thì nàng sẽ không ngăn cản!
Chính là cũng không đại
biểu rằng nàng đồng ý làm chuyện này.
Hồng Hạnh thấy Tương
Nhược Lan không lên tiếng, tưởng rằng nàng còn không nghe rõ, lại nói:
- Tiểu
thư, ý của Hồng Hạnh là...
Dẫu sao vẫn còn là hoàng
hoa khuê nữ, nhắc tới chuyện đó vẫn có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, nói năng
lắp bắp.
- Ý của
Hồng Hạnh là.... Hồi lâu, nàng lại đô xấu hổ mở miệng.
Tương Nhược Lan có chút
không nhịn được, nói hộ nàng:
- Ý của
ngươi là muốn lúc Hầu gia tắm rửa thì gọi ngươi vào hầu hạ. Ngươi muốn cơ hội
này?
Không phải chỉ là như
thế, cần gì phải rào trước đón sau,
Ngoài phòng, Cận Thiệu
Khang nghe rõ là chuyện gì xảy ra, không phải là lại có nha hoàn muốn bay lên
đầu cây làm phượng hoàng. Loại chuyện này trong các gia đình giàu có đều rất
phổ biến, trước kia hắn cũng không có cảm giác có gì là không ổn. Nhưng lúc
này, hắn lại cảm giác rất không thoải mái.
Nàng sẽ làm? Nàng sẽ đưa
nữ nhân khác lên giường hắn sao? Vì nàng không muốn sinh nhi dục nữ cho hắn nên
nàng sẽ để người khác hầu hạ hắn.
Hồng Hạnh không nghĩ tới
Tương Nhược Lan lại nói thẳng ra như vậy, mặt càng đỏ. Nhưng nghe ra tiểu thư
không hề tức giận khiến nàng có thêm không ít dũng khí.
- Tiểu
thư, chỉ cần Hồng Hạnh được Hầu gia sủng ái, nhất định sẽ không quên đại ân đại
đức của tiểu thư! Sau này, Hồng Hạnh sẽ giúp tiểu thư, cố gắng làm cho Hầu gia
thường xuyên đến Thu Đường viện. Tương lai Hồng Hạnh có sinh con cũng sẽ giao
cho tiểu thư nuôi dưỡng. Hồng Hạnh sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp tiểu thư ổn định
đị vị tại Hầu phủ! Tiểu thư chúng ta cùng lớn lên bên nhau, trừ Hồng Hạnh, tiểu
thư có thể tin tưởng ai? Bây giờ, trong mắt Hầu gia không có tiểu thư, đợi đến
khi Vu di nương sinh hạ thứ trưởng tử nhất định sẽ trở thành uy hiếp lớn cho
tiểu thư. Vu di nương không hề đơn giản, đến lúc đó sẽ gây bất lợi cho tiểu
thư. Nhưng Hồng Hạnh không như thế, Hồng Hạnh là người của tiểu thư, cả đời
Hồng Hạnh sẽ không phản bội tiểu thư, cho dù tương lai được Hầu gia sủng ái,
Hồng Hạnh cũng vẫn là nô tỳ của tiểu thư. Chỉ cần tiểu thư cho Hồng Hạnh cơ
hội, nhất định Hồng Hạnh có thể giúp tiểu thư giữ Hầu gia lại.
Hồng Hạnh nói xong, nín
thở nhìn nàng, lẳng lặng chờ đợi đáp án của nàng.
Tiểu thư sẽ đồng ý! Tiểu
thư không ngu, nàng không thể giữ được Hầu gia, đương nhiên phải tìm cách.
Trước kia còn có Ánh Tuyết, giờ Ánh Tuyết đã lập gia đình, bên người nàng còn
có ai hơn được mình? Tiểu thư nhất định sẽ đáp ứng.
Tương Nhược Lan nghe nàng
nói xong, sợ run một hồi rồi không nhịn được cười ra tiếng.
Thì ra, trong mắt mọi
người, nàng là một kẻ không được chồng yêu thương, ngay cả nha hoàn bên cạnh
cũng cảm giác được nàng bất lực, phải dựa vào nha hoàn mới có thể giữ được chân
người đàn ông.
Cho dù được Thái hậu,
hoàng hậu sủng ái cũng không so được với sự yêu thích của phu quân. Trong mắt
mọi người, nàng cuối cùng vẫn là kẻ thất bại.
Có một số việc, nàng hình
như đã nghĩ quá đơn giản......
- Tiểu
thư......
Hồng Hạnh thấy Tương
Nhược Lan cười không ngừng, trong lòng có chút sợ hãi.
- Hồng
Hạnh, ngươi dựa vào cái gì cho rằng ngươi nhất định sẽ được Hầu gia sủng ái,
cho dù ta cho ngươi cơ hội này, ngươi làm thể nào mà giành được?
Hồng Hạnh vừa nghe lời
này, trong lòng vui mừng:
- Chỉ cần
tiểu thư cho Hồng Hạnh cơ hội, Hồng Hạnh nhất định sẽ đem hết sức lực để được
Hầu gia sủng ái.
Nam nhân nào không ham
sắc. Nàng dù không phải quốc sắc thiên hương nhưng cũng xinh đẹp hơn tiểu thư
nhiều. Hơn nữa, trong hoàn cảnh đó, Hầu gia sao có thể không động tâm? Nếu vận
khí của nàng tốt, có thể mang thai, cả đời sẽ được sống trong vinh hoa phú quý.
Ngoài cửa, Cận Thiệu
Khang nghe Tương Nhược Lan nói, trong lòng trầm xuống, cảm giác vô cùng thất
vọn