
h mặt
trời không gắt, gió nhẹ hiu hiu, cho nên cũng không thấy nóng bức.
Tương Nhược Lan đỡ tay
Thái hậu từ từ đi tới. Nàng thoáng nhìn Cảnh Tuyên đế phía trước chỉ thấy hắn
hai tay chắp sau lưng, lưng thẳng, bước đi trầm ổn, mỗi bước đi y phục lại bay
lên, kim quang lóng lánh tạo nên khí thế duy ngã độc tôn (chỉ có 1 mình mình là
cao nhất)
Tương Nhược Lan cùng Thái
hậu nói chuyện, thỉnh thoảng chọc đùa Thái hậu cười lên. Cảnh Tuyên Đế đôi khi
cũng quay lại nói vào đôi câu, khuôn mặt tuấn vĩ mang theo ý cười ôn hòa, khi
nói chuyện, ánh mắt lại như vô tình đảo qua Tương Nhược Lan, mắt hoa đào lóe lên
không chừng khiến trong lòng Tương Nhược Lan có chút sợ hãi.
-
Thái hậu, người nhìn xem, quả núi kia có giống con voi không? Tương Nhược Lan
chỉ vào ngọn núi giả trước cao hướng nói với Thái hậu.
Thái hậu nhìn một chút.
Cười hỏi:
-
Con gì cơ?
Tương Nhược Lan ngây
người, chẳng lẽ nơi này không có voi? Theo nàng biết, voi là động vật thuộc
rừng rậm nhiệt đới. Hoàng thành có lẽ là ở phương bắc cho nên Thái hậu sống lâu
năm trong thâm cung không biết được voi là con gì.
Tương Nhược Lan thấy thái
hậu có hứng thú, liền cười giải thích:
-
Đó là một loài động vật rất lớn….
Cảnh Tuyên Đế một bên xen
vào:
-
Lớn bao nhiêu? Có lớn bằng cọp, gấu không?
Tương Nhược Lan nhìn hắn
nói:
-
Hoàng thượng, nếu so với cọp hay gấu thì đều lớn hơn nhiều. Một con voi lớn thì
có ba con hổ cũng không bằng được.
Cảnh Tuyên Đế hừ ra lỗ
mũi, lộ vẻ không tin:
-
Trẫm từng đến rừng rậm lớn nhất phía bắc săn thú cũng chưa bao giờ thấy con vật
nào to lớn như vậy. Tương Nhược Lan, ngươi đừng bốc phét trước mặt Thái hậu.
Cầm đèn chạy trước ô tô,
Tương Nhược Lan không muốn cãi nhau với hắn, chỉ nói thầm trong lòng một câu:
thế giới lớn như vậy, ngươi cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Lúc này, thái hậu cười
nói:
-
Hoàng đế đừng nói thế, ai gia thích nghe Nhược Lan! Dù là bốc phét cũng thích
nghe!
Nói thế làm cho Tương
Nhược Lan có chút sáng lạn, không nhịn được đắc ý nhìn hoàng đế một cái, đã
thấy hắn đang nhìn lại mình, mắt hoa đào mị mị, mày rậm thoáng dương không
giống vui vẻ mà cũng chả ra tức giận. Chỉ là ánh mắt đó khiến nàng thấy mất tự
nhiên.
Tương Nhược Lan vội vàng
quay đầu đi không nhìn hắn, nói với Thái hậu:
-
Thái hậu, con voi có tai rất lớn, mũi dài. Mũi voi tựa như cánh tay người, có
thể cuốn lên rất nhiều vật, thậm chí cả con người! A! đúng rồi, trong Từ Trữ
cung không phải có bức tượng phù điêu đó chính là răng nanh của voi còn gọi là
ngà voi.
Thái hậu rất ngạc nhiên:
-
Răng voi lớn như vậy có thể tưởng tượng được voi lớn như thế này
Sau đó nhìn Cảnh Tuyên Đế
cười nói:
- Hoàng thượng, xem đi, Nhược Lan cũng không phải là bốc phét.
Cảnh tuyên đế bước chậm
lại, sóng vai cùng Thái hậu nhưng hai mắt lại nhìn về phía Tương Nhược Lan:
-
Tương Nhược Lan, chuyện ngươi hiểu biết đúng là không ít, chẳng những biết
phương pháp thực liệu. Ngà voi này là cống phẩm từ phương nam, nói như vậy voi
chắc cũng là con vật phương nam. Ngươi chưa bao giờ bước ra khỏi hoàng thành mà
biết được cả việc ở phương nam thật đúng là không đơn giản!
Tương Nhược Lan hắc hắc
cười hai tiếng:
-
Đây là ta nghe người nói thôi. Chính ta cũng chưa từng gặp qua.
-
Ngươi có muốn nhìn một lần không?
Cảnh tuyên đế hỏi nàng
-
Tất nhiên là muốn thấy nhưng thần phụ đã có gia đình, cần phải giữ đúng bổn
phận, giúp chồng dạy con, cũng không dám chạy loạn nữa. Phương nam này không
thể đi được.
Thái hậu cười nói:
-
Lời này ai gia thích nghe, ai gia tốn bao nhiêu tâm huyết cũng không làm cho
ngươi hiểu được đạo lý này. Không nghĩ tới chỉ gả cho An Viễn hầu hơn một tháng
mà ngươi đã thay đổi nhiều như vậy, ai gia đúng là chỉ có một chữ “phục” với An
Viễn hầu.
Tương Nhược Lan cười
theo, nhưng trong lòng lại thầm mắng, cái này chả liên quan gì đến con ngựa
giống kia.
Cảnh tuyên đế lúc này lại
lạnh lùng nói:
-
Ngươi thích hắn như vậy.
Tương Nhược Lan ngượng
ngùng cười, không biết nên trả lời như thế nào, thái hậu tưởng rằng nàng thẹn
thùng, liền cười nói:
-
Hoàng thượng sao có thể hỏi nữ tử vấn đề này? Hơn nữa đáp án không phải đã rất
rõ ràng? Nhược Lan nếu không thích An Viễn hầu thì sao ban đầu lại muốn ngươi
tứ hôn?
Cảnh tuyên đế nhàn nhạt
cười cười, quay đầu đi không nhìn Tương Nhược Lan, chầm chậm đi vể phía trước.
Vừa đi khoảng chừng thời
gian một chén trà đã tới Ngự hoa viên.
Bên trong hoa viên là đầy
kì hoa dị thảo, kì thạch ngọc tọa (ghế ngọc), còn những tượng đồng mạ vàng, bồn
hoa vô số, đình đài hoa mỹ, những cây cổ thụ cao lớn, mặt đất dùng đá cuội
trắng rải hai bên….. (lược cái đoạn phát rồ này đi nhá)
Tương Nhược Lan cùng thái
hậu đi dạo một lúc, Cảnh Tuyên Đế yên lặng không nói gì khiến không khí có chút
buồn chán. Thái hậu đi một lúc thì cũng thấy mất hăng hái, Tương Nhược Lan thấy
bà có chút mệt mỏi thì dìu bà vào một tòa đình gần đó nghỉ ngơi.
Mấy người vừa ngồi xuống
đã thấy không xa là một đám phi tần quần áo hoa lệ theo sau hoàng hậu mặc
phượng