Disneyland 1972 Love the old s
Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324470

Bình chọn: 10.00/10/447 lượt.

đừng biết

rõ rồi mà còn cố hỏi.”

Chu Dật bình tĩnh liếc mắt nhìn tôi nói:

“Chu Đạm Đạm, vì sao?”

Tôi dừng vài giây, có chút không thể

tin, hơn nữa hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh có phải đã sớm biết hay không?”

Anh bỗng nhiên cười giễu cợt: “Biết cái

gì? Biết chuyện chụp ảnh chính là yêu sách em cố ý gửi về tạp chí cũng là em

ngay từ đầu đã có tư tưởng gây rối?”

“Em không có!” Tôi lập tức giương mắt liếc

anh, thấy anh cứ cố bày ra vẻ mặt khinh thường, lại trẻ con thêm vào một câu:

“Em không có ngay từ đầu đã có tư tưởng gây rối!”

Chu Dật thờ ơ nâng tay cởi nút tay áo sơ

mi, vừa hỏi tôi: “Còn nhớ rõ ngày đó ở khu Đông gặp phải người đàn ông kia

không?”

“…”

Thấy tôi nghĩ không ra, hắn bất đắc dĩ

nhắc nhở: “Ngày anh cõng em đó, em làm ầm lên muốn ăn KFC!”

Nghe anh vừa nói như thế, tôi thoáng

nghĩ ra người đàn ông mặc âu phục giày da kia, âm hồn giống như đứng phía sau

Chu Dật, còn xấu xa nguýt tôi.

Chu Dật dựa vào ghế sô pha nói: “Phong

thư này chính là hắn đưa cho anh.”

Tôi ngây ra một lúc, trong nháy mắt phản

ứng lại, hoá ra người đàn ông kia vì nguyên nhân như vậy nên lườm tôi. Nếu hắn

có thể lấy được phong thư này, vậy có nghĩa là hắn có mối quan hệ thiên ti vạn

lũ [24'> nhất định với nhà xuất bản kia.

[24'> ở đây là NB, có thể hiểu là khốn nạn

^^.

Tôi lạnh lùng nói: “Em nhớ là anh nói với

em người đàn ông kia là nhân viên của ba anh.”

“Hắn đúng là thế.”

Tôi nhíu mày, dùng một cái nhìn hoài

nghi liếc anh.

Đột nhiên, Chu Dật bật dậy, vẻ mặt âm trầm

hung hăng giữ cằm tôi, khí lạnh bức người hỏi: “Chu Đạm Đạm, em dựa vào cái gì

mà dùng loại ánh mắt này nhìn anh? Em không tin anh?”

Tôi ngẩng đầu, nghiêm mặt, nhìn chằm chằm

vào mắt anh, hờn dỗi trong lồng ngực xoẹt đến: “Dựa vào cái gì ư?” Tôi lên giọng

quãng tám, giãy dụa gạt tay anh: “Bằng việc anh cái gì cũng không nói cho tôi

biết! Bằng việc anh là tổng giám đốc của Kim cương Phong Dật! Bằng việc anh là

thái tử của tập đoàn Hác Phong! Bằng việc anh cấu kết với qua lại với tên Viên

Trạch Khải cầm thú kia! Tôi làm thế nào để tin anh đây? Anh lấy cái gì muốn tôi

tin anh hả?”

Chu Dật không kiên nhẫn ngắt lời tôi:

“Những việc này nói cho em thì có ý nghĩa gì? Việc này là việc mà một cô gái từng

này tuổi nên biết sao?”

Tôi kinh ngạc nhìn Chu Dật, anh lại cho

rằng việc này không hề có ý nghĩa, căn bản không cần phải nói cho tôi biết?

Tôi tiến lên từng bước, lộ ra một tia cười

kỳ quái, nói từng chữ từng câu: “Tôi đây nói cho anh biết việc này ý nghĩa ở

đâu, hai năm trước mẹ của tôi chính là nhảy xuống từ trên mái nhà cao ốc của tập

đoàn Hác Phong các người. Anh nghìn vạn lần đừng nghĩ rằng bà tự nguyện, bà là

bị các người dồn ép, lúc đó có anh ở hiện trường không? Anh chắc chắn không ở

đó. Lúc mẹ tôi nhảy xuống, vừa mới rơi xuống đất, đầu trực tiếp bung ra, anh

nhìn thấy não người chưa? Không có nhỉ! Tôi cũng không biết ngoài đầu của bà ra

rốt cuộc còn té bị thương ở đâu, dù sao dòng máu kia cũng giống như là chảy

không hết, dòng máu đỏ sậm trên toàn thân bà ấy tuôn ra, ngay cửa sau của cao ốc

nhà các người đấy, chắc máu này hiến cho bệnh viện cũng còn dư dả. Được rồi, mẹ

của tôi khẳng định là chết ở chỗ này, lúc bà chết tuy rằng đầu nát, nhưng đôi mắt

vẫn mở to. Chết không nhắm mắt, thành ngữ này, mãi cho đến ngày đó mới làm cho

tôi biết rốt cuộc là có ý gì. Đã quên nói cho anh, lúc mẹ tôi bị vây xem, tôi ở

ngay quán nước đối diện chờ bà đấy. Đúng, chính là chỗ anh phụ đạo cho tôi, có

phải cảm thấy thế giới này rất kì diệu hay không hả?”

Nhìn gương mặt tái nhợt của Chu Dật, tôi

từng bước đến gần sát: “Tôi nói quá hoảng sợ à, dĩ nhiên điều quan trọng nhất

cũng đã quên nói cho anh, trước đó mẹ tôi là cửa hàng trưởng «Kim cương Phong Dật»

khu Đông, bị Viên Trạch Khải hãm hại, bị tổng công ty coi thường vũ nhục, phòng

ở của nhà chúng tôi bị tổng công ty thu, Viên Trạch Khải còn muốn làm cho mẹ

tôi phải ngồi tù, anh xem những tháp người này của các người nhiều uy phong lắm

nha, một gia đình bình thường bị các người hủy thành những mảnh nhỏ, thoả mãn

tâm lí thay đổi của các người chứ? Tôi lại rất khó chịu, lúc xảy ra chuyện này,

anh tổng giám đốc cao cao tại thượng này đến tột cùng là đi hả?”

Sắc mặt của Chu Dật cực kì khó coi, anh

tiến lên đè vai tôi lại, gầm nhẹ với tôi: “Chu Đạm Đạm, em câm miệng cho anh,

hãy ngồi xuống nghe anh nói!”

Tôi làm như không nghe thấy, gạt tay của

anh đi, cười hì hì hỏi anh: “Cảm thấy rất kì diệu chứ? Đừng nóng vội nhé, kì diệu

hơn còn ở phía sau, sau ngày chết của mẹ tôi vừa vặn chính là sinh nhật mười

sáu tuổi của tôi, bất ngờ chứ? Anh cũng đừng cho rằng sức chịu đựng của mẹ tôi

quá kém liền tuỳ tiện nhảy lầu, dù sao bà cũng là con gái độc nhất trong nhà,

lúc gả cho ba tôi không lo ăn không lo mặc giống như công chúa màu hồng, còn

tìm được công việc tốt, nhưng thế sự vô thường, ai mà biết được công việc nhìn

như tương lai rộng mở phía trước này lại chính là thủ phạm hại chết bà chứ. Còn

nữa anh cũng đừng cho rằng bà là một người mẹ không có trách nhiệm,