
thực sự rất xin lỗi. Dù sao, đây không phải là dự tính ban đầu của tôi. Đứa
trẻ này là tôi từng bước một dẫn em ấy từ chỗ lạc lối đi ra, quả thực đối với
em ấy khá thiên vị, nhưng thành tích của em ấy tôi tin ngài cũng đã biết.” Chu
Dật dừng lại, liếc mắt nhìn tôi, tiếp tục nói: “Tôi cũng không có ý từ chối
trách nhiệm ở đây, là tôi vượt rào, tôi sẽ từ chức.”
Hiệu trưởng Phó trừng mắt “Hừ” một tiếng
với Chu Dật, đang cầm cái cốc tình ý sâu xa liên tục lắc đầu: “Chu Dật à, nói
thật ra, lúc trước cậu đến, là tôi nể mặt mũi của ba cậu. Năng lực của cậu tôi
biết, cũng xếp đặt ở chỗ này, lớp do cậu chủ nhiệm thực sự tiến bộ rất lớn.
Nhưng hiện tại cậu lại chọc cho tôi một cái sọt lớn như vậy, đừng nói tôi,
chính cậu ăn nói thế nào với cha mình? Đứa trẻ này mới bao nhiêu tuổi?”
Chu Dật đứng lên khom người, vẻ mặt hổ
thẹn: “Xin lỗi, chuyện này đều là trách nhiệm của tôi.”
Hiệu trưởng Phó không để ý tới anh, quay
đầu nhìn tôi, cũng quay sang nói với Chu Dật: “Em ấy sẽ không chịu trách nhiệm
sao? Chu Dật, sa thải cậu là chắc chắn, đứa trẻ này, cũng phải đuổi học.”
Cái gì?!!
Tôi thoáng cái từ sô pha đứng lên, gấp đến
độ nói năng lộn xộn: “Hiệu trưởng… Em… em…”
Chu Dật sa sầm mặt quay sang, lạnh lùng
trách mắng: “Chu Đạm Đạm, ngồi xuống.”
Chu Dật nắm tay thành quả đấm, tôi biết,
đây là anh hồi hộp khi làm chuyện mờ ám.
Anh bình thản nói với hiệu trưởng Phó:
“Ông Phó, giống như ngài vừa nói, em ấy mới bao nhiêu tuổi? Đối với chuyện tình
cảm có thể hiểu rõ bao nhiêu? Là tôi quá qua loa không lo lắng chu toàn để cho
em ấy quá nhiều không gian. Tôi hiểu rất rõ đứa trẻ Chu Đạm Đạm này, thẳng thắn
cởi mở, nỗ lực vươn lên. Làm một giáo viên, tôi không muốn bởi vì phương thức
giáo dục sai lầm của tôi khiến cho một đứa trẻ ưu tú dừng lại ở cấp phổ thông.
Ngài đã từng là giáo viên, tôi tin rằng ngài cũng không hi vọng thấy chuyện như
vậy phát sinh.”
Hai tay tôi lạnh buốt, vành mắt sưng đỏ
nhìn một người con trai thường ngày kiêu ngạo như vậy, hiện tại vì tôi, khiêm tốn
khom người, ẩn nhẫn mà kiên định.
Sau khi nói xong anh chậm rãi nhìn qua,
nháy mắt, mỉm cười.
Tôi vội vàng chuyển tầm nhìn, nước mắt
không kiêng nể gì cả chảy ra, tôi bối rối nhanh nhẹn dùng tay áo lau đi, nhưng
càng lau càng nhiều, thế nào cũng không l
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, chân thành
nói với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, sắp thi vào trường đại học rồi, xin ngài đừng
đuổi học cháu, cháu không dám nói thành tích của mình có thể thi đậu thủ khoa á
khoa của trường đại học, nhưng trong quãng đường còn lại cháu nhất định sẽ dốc
hết sức đem hết toàn lực ra để học tập, xin ngài cho cháu một lần cơ hội đi ạ.”
Hiệu trưởng Phó nhìn vẻ mắt ngấn lệ của
tôi hồi lâu, sau đó quay về trước bàn làm việc của mình, giơ tay lên, mu bàn
tay hướng ra phía ngoài, khua khua với hai chúng tôi: “Đi ra ngoài đi.”
Tôi không hiểu hiệu trưởng Phó rốt cuộc
là có ý gì, Chu Dật xoay người lắc đầu với tôi bảo tôi đừng hỏi.
Lúc tôi đi tới cửa, hiệu trưởng ở phía
sau đột nhiên gọi tôi lại, nhẹ nhàng mà nói câu: “Nhớ cảm ơn thầy Chu của em.”
Tôi ngơ ngác nhìn ông, nước mắt lại rơi
xuống miệng.
Chu Dật đưa tôi ra cửa, đi cùng tôi một
lúc, nhợt nhạt thở dài, xoay mặt qua tôi, bất đắc dĩ cười: “Cô gái bé bỏng,
khóc cái gì chứ?”
Tôi nhìn khuôn mặt gầy gò của Chu Dật,
càng khóc càng dâng trào. Chu Dật không thể làm gì khác hơn là ôm lấy tôi: “Cô
gái ngốc, đừng khóc.”
Anh lấy khăn tay từ trong túi áo ra lau
khô nước mắt trên mặt tôi, nói: “Nhớ kĩ trước đây anh đã nói gì với em không?
Anh mong muốn em trở thành một cô gái độc lập tự chủ tự tôn tự ái, anh biết tiếp
theo em sẽ phải đối mặt và chịu đựng nhiều áp lực, nhưng những điều này anh
không thể giúp em gánh chịu, đây là cuộc đời của em, biết không?”
Tôi nức nở gật đầu: “Dạ biết.”
Chu Dật ngồi xổm xuống, thoả mãn nhéo mặt
tôi: “Đây mới là Chu Đạm Đạm, một tháng sau anh chờ tin tốt của em.”
Một tháng sau, đó là kỳ thi vào trường đại
học.
Ngày đó, sau khi chia tay ở phía dưới
phòng làm việc của hiệu trưởng, tôi cũng sẽ không gặp được Chu Dật nữa.
Giáo viên Ngữ Văn đổi thành một người phụ
nữ họ Chu hơn bốn mươi tuổi, lúc điểm danh, liếc mắt nhìn tôi đầy ý nghĩa. Bà ấy
giảng bài kì thực không kém Chu Dật, đại đa số việc ôn tập môn Ngữ Văn là dựa
vào kỹ năng, đến nay tôi đã không có bất kì nhầm lẫn gì nữa.
Chu Dật từ chức, quả thực làm cho chuyện
này yên ổn không ít, ảnh chụp trên bảng thông báo cũng sớm bị huỷ đi. Gần sát
ngày thi vào trường đại học, tất cả mọi người đều khôn ngoan tập trung vào quyển
mô phỏng đề thi, để ý tới chuyện của tôi và Chu Dật cũng không giải quyết được
gì.
Chỉ là thỉnh thoảng đi trong trường, vẫn
sẽ chú ý tới ánh mắt quan sát không hề che giấu và những lời nói thầm của những
người bên cạnh.
Dần dần, tôi cũng tập thành thói quen,
vào tai trái ra tai phải, an ủi chính mình gạt đi những tốt xấu lúc trước ở trường
cũ cũng như những lí lẽ giả mạo.
Uy vũ của chị Chu, đậu hũ của anh Mễ…
Vào thứ sáu, lúc tan học đột nhiên gặp ở
trên đường người đã