
tặng một phần
máu chảy đầm đìa làm quà sinh nhật cho con gái mình. Nói thật tôi có thể hiểu
được, người đang bị kích thích chuyện gì mà làm không được nhỉ, cũng sẽ không
lo lắng nhiều như vậy, nhảy lầu là chuyện vài giây, ai, mẹ nó, lại nghĩ lâu như
vậy ha, tối đa chỉ có thể nói tình thương của mẹ tôi không quá cao. Nhưng mà
nói thật, món quà đầu tiên nhận được lúc trở thành người mười sáu tuổi chính là
cả người mẹ nhuốm đầy máu, đầu vỡ tung, chết không nhắm mắt, tôi cảm thấy trình
độ tình cảm của mình đã có một bước nhảy vọt về chất ở một mức độ nào đó, tuy rằng
món quà này đều đi vào mộng đẹp tìm tôi mỗi đêm, làm cho tôi kinh hồn tròn một
năm, trừ cái này ra, tôi cho rằng tôi vẫn bình tĩnh mà tiếp nhận rồi.”
Mắt tôi chậm chạp nhìn Chu Dật đang cúi
đầu không biết suy nghĩ gì gì đó, thở dài, tiếp tục ngẩng đầu nhìn trần nhà:
“Ai~, nói xong rồi, tuy rằng lời nói thừa hơi nhiều, nhưng chỉ số thông minh của
anh cao như vậy chắc chắn nghe hiểu.”
Tôi còn chưa nói cho anh, những chuyện
liên tiếp xảy ra sau này, có một lần tôi cảm thấy bản thân mình bị bà Quỳnh Dao
nhập vào, chỉ là bên cạnh không có nam diễn viên chính nhu tình như nước mà
thôi, đã biết bao lần tôi ngửa mặt lên trời huýt sáo một tiếng dài: “I am the
tragedy of the world!”
Cả căn phòng yên lặng rất lâu, tôi nhìn
trần nhà đến nổi cổ cũng mỏi nhừ, không thể làm gì khác hơn là cúi xuống nhìn
sàn nhà, kết quả là vừa mới cúi đầu, nước mắt giống như được mở van lách cách lạch
cạch rơi xuống, tôi vội vàng dùng tay áo lau lau, sau đó ngồi ngay ngắn lại,
không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Chu Dật cúi đầu, hơi thở nặng nề, gục đầu
lên hai cánh tay chống trên đầu gối. Tôi thoáng nhìn qua, cặp lông mi dày rậm của
anh có chút mệt mỏi rã rời, hình ảnh trẻ trung giờ này lại trở nên nhợt nhạt.
Một lúc lâu sau, anh rốt cuộc cũng hơi
ngẩng đầu lên, nói: “Xin lỗi, lúc chuyện này xảy ra anh còn chưa về nước.”
“Hứ.”
Anh mím môi, thở dài, sau đó đè ngón tay
lên huyệt Thái Dương nói: “Thế nhưng Đạm Đạm…”
Anh mở to đôi mắt phượng thường ngày đều
sáng như ngôi sao nhìn tôi, giọng điệu giống như một đứa trẻ đang làm nũng: “Em
không cảm thấy đối với anh như vậy rất bất công ư?”
Ngón út của tôi hơi run rẩy, không nỡ
quay đầu sang một bên: “Có cái gì không công bằng, anh là giám đốc của công ty
này, cho dù lúc đó anh chưa về nước, nhưng bây giờ anh về nước đã lâu như vậy,
tôi không tin anh căn bản không biết việc này. Huống chi… ngày đó tôi nhìn thấy
Viên Trạch Khải ở đây… Anh còn nói…”
Tôi cứng lưỡi không nói được, lại nghe
thấy tiếng cười nhạt của Chu Dật ở bên cạnh: “Cô bé, phương diện này dù sao
cũng liên quan đến một mạng người, sự việc đâu có đơn giản như em nghĩ.”
Ánh mắt anh mang theo cảm giác áp bức nặng
nề, nói: “Chu Đạm Đạm, em rất không hiểu chuyện.”
“Em có thể lợi dụng quan hệ của chúng
ta, lợi dụng những bức ảnh này để trả thù anh, em cho là có thể làm xôn xao dư
luận khiến anh thân bại danh liệt, thế nhưng em cũng thấy đấy, xã hội này không
phải em muốn như thế nào là được thế đó, chuyện này đã xong, không có ai biết,
cũng không làm xôn xao dư luận, về phần mất công việc dạy học, anh nghĩ em cũng
biết rõ, anh không kiếm sống dựa vào việc này.”
Chu Dật nói rất chậm, từng chữ rõ ràng,
những câu có lý, đánh vào đầu tôi: “Thế đó Chu Đạm Đạm, cho đến cuối cùng tất cả
những việc em làm căn bản là uổng công.”
Tôi á khẩu không trả lời được, nghe từng
chữ như ngọc của Chu Dật, nhìn vẻ mặt bình tĩnh kia của anh, vẻ mặt trông có vẻ
rất tự tin, trái tim tôi không còn cảm giác.
Đúng vậy đúng vậy, nhà bọn họ có quyền
có thế, tin tức gì cũng có thể bưng bít, thử hỏi chênh lệch giữa người với người
sao có thể lớn đến vậy chứ. Tin tức về mẹ tôi ngày thứ hai đã lên báo, ngày thứ
ba toàn bộ thành phố đều biết.
Tôi cũng nghĩ mình có quyền làm cho tòa
soạn báo ngậm miệng, mẹ tôi trước khi chết không ai hỏi th, sau khi chết lại bị
những người ăn xong mùi ngon cười nói, đây là đạo lí gì chứ?
Tôi đã từng ngây thơ cho rằng, nếu chuyện
này lên báo sẽ có người truy cứu trách nhiệm trong đó, nhưng tra hỏi luẩn quẩn,
cũng không biết là người nào đặt ra cạm bẫy, tin tức này lại dần dần bị người
ta lãng quên, đâu còn có người quan tâm, càng đừng nói đến việc gì sau khi đưa
tin hoặc là truy cứu trách nhiệm.
Đây là số phận của thường dân chúng tôi.
Tôi cười khổ, trào phúng chính mình: “Là
uổng công, hiện tại tôi cũng hiểu được bản thân rất ngu ngốc.”
“Thế nhưng!” Tôi dứt khoát ngẩng đầu
nhìn anh, giọng điệu kích động: “Người chết là mẹ của tôi! Bà bị oan, bị xỉ nhục,
bị coi thường, bị Viên Trạch Khải hãm hại! Lẽ nào tôi không thể làm cái gì? Cửa
hàng mà mẹ tôi quản lí là chi nhánh có doanh thu buôn bán cao nhất đấy, anh có
biết nơi đó có bao nhiêu phần tâm huyết của mẹ tôi không? Hiện tại thật khéo,
bà qua đời, Viên Trạch Khải lên thay, sự hãnh diện cùng vinh quanh vô hạn này đều
bị hắn đoạt lấy, nhưng hắn đã làm được cái gì cho cửa hàng này?”
Tôi quệt mắt, nói: “Chu Dật, thầy Chu,
tôi biết tôi khờ, đối với an