
không bày ra vẻ mặt vừa rục rịch vừa hưng phấn nhìn chằm chằm cửa.
Đáng tiếc, Chu Dật không tới.
Nguyên một tiết học, anh chưa hề xuất hiện.
Tiết thứ hai, Chu Dật không tới.
Tiết thứ ba, tiết thứ tư, toàn bộ buổi
sáng đều trôi qua, anh vẫn không xuất hiện.
Uy vũ của chị Chu
Lúc ăn trưa tôi không ra khỏi phòng học,
Lăng Linh mua cơm về cho tôi, cùng ăn cùng cô nàng còn có Đinh Trạch và Lý Đông
Lâm. Đinh Trạch nhìn tôi hồi lâu, thở dài, ngồi xuống trước mặt tôi, nói: “Đã sớm
nói với cậu, thầy Chu của các cậu rất phức tạp, bảo cậu đừng đi trêu chọc, sao
cậu lại ngu như vậy?”
Hoá ra, trong mắt bọn họ, người chịu tổn
thương chính là tôi.
Dù sao, tôi vừa mới là người trưởng
thành, còn chưa đặt chân vào xã hội, nhân tình rủi ro cũng đều không hiểu, rất
dễ sa vào bùn đất.
“Thế nhưng…” Tôi lắc đầu. “Là tớ đi trêu
chọc thầy trước.”
“Cậu…” Đinh Trạch dựng lông mày.
Lý Đông Lâm đặt một tay trên vai hắn:
“Được rồi, cũng bớt tranh cãi đi.”
Lăng Linh cũng than thở ở bên cạnh, buồn
tẻ vô vị bới my miệng cơm, đặt đũa xuống, hỏi từng câu từng chữ: “Vậy… Rốt cuộc
là ai đã chụp mấy bức ảnh này?”
Tôi hờ hững cúi đầu không nói lời nào,
không dám nhìn vẻ mặt của Lăng Linh.
Lý Đông Lâm nháy mắt với Lăng Linh:
“Chuyện này đã xảy ra, thầy Chu không xuất hiện, hẳn là phương pháp của trường
Bốn người đều im lặng, bầu không khí vẫn
lạnh lẽo.
Mãi cho đến lúc bắt đầu giờ học buổi chiều,
Đinh Trạch và Lý Đông Lâm mới rời đi. Họ vừa đi khỏi, chủ nhiệm Cao đã hấp tấp
đẩy cửa phòng học đi vào.
Chủ nhiệm Cao phụ trách chủ nhiệm toàn bộ
năm ba chúng tôi, ngoan cố nghiêm khắc, búi tóc buộc cao, vẻ mặt nghiêm túc đi
lên bục giảng, nhìn xung quanh lớp học một vòng, hỏi: “Ai là Chu Đạm Đạm?”
Trái tim đột nhiên lệch nửa nhịp, ngẩng
đầu mới phát hiện phần lớn tất cả mọi người đều đăm chiêu nhìn chằm chằm tôi.
Tôi đứng lên, nhìn thẳng vào mắt chủ nhiệm
Cao: “Là em ạ.”
Chủ nhiệm Cao nhướng mi mảnh, híp mắt
quan sát, tìm tòi nghiên cứu tôi một hồi, mới bạnh cằm: “Hiệu trưởng tìm em,
bây giờ đi qua đó đi.”
Trong nháy mắt, lớp học rối loạn cả lên,
những cặp mắt xem kịch vui thiếu chút nữa bắn thủng gáy tôi, tôi nhếch môi, chẳng
nói câu nào rời khỏi lớp học.
Trên đường đi, tâm tình của tôi đặc biệt
phức tạp, một trong những lí do là vì tôi đã đi học ba năm cấp hai, ba năm cấp
ba ở Nhất Trung, tổng cộng là sáu năm, nhưng cho đến này còn chưa vào phòng làm
việc của hiệu trưởng.
Ngày hôm nay xảy ra việc này, liền nhanh
chóng nhận được hẹn gặp của hiệu trưởng, tôi vui vẻ nghĩ, chết cũng chết tại
phòng hiệu trưởng, đáng giá.
Về phương diện khác, tôi không nắm chắc
hiệu trưởng sẽ hỏi cái gì, tôi càng không nắm chắc hiệu trưởng đại nhân có thể
đuổi học tôi hay không, cho nên trong lòng vẫn cực kì sợ.
Lúc lên lầu, tim đập đến nỗi suýt bắn ra
khỏi cổ họng tôi, rẽ qua một mặt tường, chính là phòng hiệu trưởng.
Tôi thở hắt ra thật sâu, bình tĩnh đi về
phía trước, chưa đi được hai bước, tôi đã đứng sững tại chỗ.
Ở trước cửa phòng hiệu trưởng, Chu Dật dựa
vào cánh cửa, con mắt đen kịt bình thản dừng ở tôi, nhìn không ra vui hay giận.
Tôi bỗng chốc luống cuống, tay chân càng
không biết thả ở đâu, mở miệng cũng không biết
Anh nhìn thấy tôi như vậy, trầm mặc một
lúc, nghiêng lệch đầu cúi xuống nở nụ cười, có chút cười tự giễu.
Anh nói: “Đi vào, em đừng nói gì cả, để
anh xử lí.”
Không đợi tôi trả lời, anh liền đẩy cửa
ra.
Tôi và Chu Dật cứ đứng song song như vậy
trước mặt hiệu trưởng, hiệu trưởng họ Phó, là một người hơn năm mươi tuổi, hơi
hói đầu.
Lãnh đạo bình thường đều là ngồi trên
cao nhìn người khác mà nói chuyện, ông lại là một người rất hoà ái chính trực.
Tiếp xúc mặt đối mặt thế này, không hiểu
sao lại có một loại cảm giác nhục nhã không nói nên lời thoát ra từ trong lòng.
Hiệu trưởng Phó buông bút trong tay, chỉ chỉ sô pha phía trước: “Hai người ngồi
đi.”
Tôi và Chu Dật đều tự ngồi vào một cái ghế
sô pha, mặt đối mặt, bàn làm việc của hiệu trưởng Phó ở giữa hai chúng tôi.
Tình huống này, bỗng chốc làm cho tới nghĩ tới giống như ở toà án.
Trong nháy mắt, có chút như đứng đống lửa
như ngồi đống than.
Hiệu trưởng Phó bưng cốc trà lên uống,
không mặt không nhạt nói: “Tôi tin rằng ảnh chụp hai người cũng thấy, lời đồn
cũng nghe được. Bởi vì thực sự làm trái lại với nguyên tắc ổn định tiến bộ của
trường học, chuyện này của hai người truyền ra ngoài mặc kệ là đúng thì đối với
trường học đều là một lời đồn đại tiêu cực vô cùng tồi tệ, cho nên tôi tìm hai
người đến để nói chuyện, cùng nhau làm sáng rõ sự tình.”
Giọng điệu của một người vân đạm phong
khinh chính là như thế này, mới khiến cho tôi cảm thấy một cảm giác áp bức nặng
nề. Hai tay tôi đặt trên đùi, tay trái nắm chặt tay phải, rất sợ bản thân sẽ
nói ra cái gì không nên nói.
Tôi không cúi đầu, mà là nhìn thẳng bàn
trà ở giữa tôi và Chu Dật.
Hiệu trưởng Phó ho một tiếng khó chịu, lại
uống nước, khi tôi cho rằng ông chuẩn bị nói thì Chu Dật hơi nghiêng người, ngắt
lời ông.
“Hiệu trưởng Phó, xảy ra chuyện như vậy,
tôi