Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324432

Bình chọn: 10.00/10/443 lượt.

g vẻ của người con trai đang ôm lấy

cô gái trong lúc nhất thời gọi là mắt không di chuyển, cưng chiều véo véo mũi của

cô gái, sau đó nâng cằm của cô nàng lên, thâm tình hôn xuống.

Tôi vội vàng há hốc miệng để hít thở sâu

ba trăm sáu mươi lăm lần, có một sự gan dạ thôi thúc phải đâm mù hai con mắt của

mình.

Không để ý đến nước mưa, tôi chạy một mạch

tới trước dãy lầu học, thở dốc từng ngụm từng ngụm, tuy rằng đã biết là không

nhìn thấy nữa, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn xung quanh một lát, nghĩ lại còn

rùng mình.

Tôi đứng sững ở ngoài cửa thuỷ tinh một

lúc, vẻ mặt giống như nuốt phải N con hàu sống.

Cô gái kia, tôi đã gặp, xinh đẹp động

lòng người.

Cô giáo dạy toán của lớp năm, Tô Nhã.

Người con trai kia, tôi cũng quen, tên

tuổi lẫy lừng.

Học sinh chủ chốt của lớp năm, Trữ Hiên.

Tôi kinh kinh ngạc ngạc đi lên lầu,

trong từng tế bào não đều là cảnh tượng vô cùng thân thiết của cô giáo Tô và Trữ

Hiên, không thể không nói, cô giáo Tô không biết là được trời ưu ái ban cho một

gương mặt trẻ con hay là được chăm sóc tốt mà đi trên đường lớn thực sự nhìn

không ra là một vị giáo viên nhân dân, đoán chừng là dù xen lẫn trong đống học

sinh cũng không ai nghi ngờ.

Bỏ qua mối quan hệ đạo đức về cô trò

không nói, dáng vẻ đẹp đẽ của cô và Trữ Hiên lúc đứng cùng nhau thực sự là xứng

đôi ngoài ý muốn.

Nhưng…

Hai tay tôi vắt trên lan can của hành

lang, cúi gục đầu, hai người này thực sự là lớn gan, lại dám ngang nhiên hôn

nhau ở trong trường học, không sợ bị bắt gặp sao?

Nếu như bị người ta bắt gặp, sẽ có hậu

quả gì đây? Giáo viên tuổi còn trẻ cùng học trò chưa có địa vị có thể đứng vững

trước dự luận xã hội hay không đây?

Tôi đột nhiên sợ phải đối mặt với Chu Dật.

“Em ở ngoài này làm gì vậy?” Một giọng

nói không nóng không giận quấy nhiễu tôi.

Quay đầu lại, đôi mắt của Chu Dật dưới

cái kí mắt gọng vàng, ánh lên vẻ nguy hiểm, lưng dựa ở cửa hỏi tôi.

Tôi xấu hổ vén tóc: “Thầy, em… em ngủ

quên.”

Anh nhíu mày nhìn chằm chằm gấu quần và

đầu gối bị nước mưa làm ướt nhẹp của tôi, đi vài bước ra khỏi phòng học, hình

dáng che khuất người bên trong không thể nhìn thấy được bên ngoài.

“Ngã ở chỗ nào?” Nói xong liền tiến tới

kiểm tra khuỷu tay của tôi.

Tôi sợ đến mức vội vàng lùi lại mấy bước,

liên tục xua tay: “Không có ạ, bị trượt xuống thôi, không có việc gì, thầy đừng

căng thẳng.”

Tay anh dừng ở giữa không trung, liếc mắt

nhìn tôi, sau đó chậm rãi buông tay xuống. Ngay sau đó anh xoay người, nhẹ giọng

nói một câu: “Lần sau nhớ cầm ô, có thể đợi mưa tạnh rồi quay lại. Vào đi.”

Xong liền đi vào phòng học.

Tôi chật vật theo sát phía sau anh.

Sau khi ngồi xuống, tôi oán giận trừng mắt

hỏi Lăng Linh: “Sao sáng sớm cậu không gọi tớ hả?”

“Tối hôm qua chắc chắn là cậu không ngủ,

sáng sớm mới ngại gọi cậu.” Nói xong cô nàng đột nhiên nghiêm túc tiến đến gần

tôi hỏi: “Chuyện của cậu và… thầy Chu, sao các bạn ấy lại biết?”

Các bạn ấy, chắc là chỉ Hà Phương Gia và

Lôi Hiểu Tuyết.

Nếu các bạn học lớp khác của hai cô nàng

đều nghe được tin đồn như vậy, vậy bạn học lớp chúng tôi thì sao?

Có thể đã sớm nghe nói rồi, đến cuối

cùng là ai đã tung ra tin đồn như vậy?

Lăng Linh suy nghĩ nửa tiết học, ánh mắt

chợt loé lên lại tiến gần qua đây: “Sẽ không phải là… Lý Đông Lâm chứ?”

Tôi bị hỏi đến á khẩu không trả lời được,

chẳng biết nói tiếp như thế nào.

Sau khi tan học, một bạn nam cũng ở kí

túc xá của trường vừa ướt sũng vừa chạy vào, thở lên thở xuống, nhìn một vòng

xung quanh phòng học, sau khi phát hiện ra không có giáo viên, đan điền trầm xuống,

giọng thở hổn hển gào to: “Bọn mày đoán coi! Bọn mày đoán xem tao vừa nhìn thấy

ai!”

Mọi người trong phòng học đều vứt cho một

ánh mắt nghi ngờ.

Hắn vẫn còn đắc ý cười một tràng: “Ha

ha, bọn mày 100% đoán không được đâu!”

Tôi yên lặng nhìn bùn đất trên gấu quần

của hắn, trái tim đột nhiên nhảy lên.

Quả nhiên, nhìn bầu không khí đã khá tốt

trở lại, hắn đứng ở trên bục giảng, nhướn cao mày, vẻ mặt kinh điển, nói: “Tao

nhìn thấy, cô giáo dạy Toán của lớp năm và học sinh lớp đó ở Tố - Ái đình.”

Vừa nói, mọi người ở phía dưới bật người

lên hứng thú.

Cậu con trai nhiều chuyện nói tiếp: “Mẹ,

nếu tao không nhìn kĩ càng, tao vốn không tin! Hai người rất thân mật, anh anh

em em, dáng vẻ này thì cô trò cái gì chứ!”

“Tao X (câu chửi tục), tin tức này cũng

quá bất ngờ đi.”

Cái này, có một bạn nam bắt đầu kìm nén

oan uổng hô to: “Trước đây, tao còn rất mê cô giáo dạy Toán của lớp năm mà, làm

cái gì hả, nhanh như vậy đã bị lừa chạy rồi! Vậy nhân vật nam chính là ai hả?”

Cậu con trai nhiều chuyện nháy nháy mắt:

“Nói mày cũng không tin, nam chính kia là Trữ Hiên!”

Hơn mười cặp mắt kính đều rơi xuống đất

vỡ tung, tim của một cô gái trẻ cũng tan nát theo: “Trữ Hiên…”

Không quá lâu sau, phía dưới lập tức

phát ra những thanh âm động đất chua xót: “Cắt, cô giáo kia chẳng qua là coi trọng

nhà Trữ Hiên có tiền mà thôi, không ngờ mà, đầu năm nay, thủ đoạn của cô giáo

so với chúng ta còn cao hơn nhé.”

“Còn không cũng là chơi đùa thôi,


Old school Easter eggs.