
hịu.”
Bây giờ ở trong lòng tôi giống như bị mười
thanh kiếm sắc đâm xuyên qua mà quặn đau, tôi không biết nên nói cái gì, trong
đầu tôi không thể gạt đi cuộc đối thoại giữa anh và Viên Trạch Khải.
Hình như anh cũng đã nhận ra tôi không
được tự nhiên, nắm chặt cánh tay mình, giọng điệu bá đạo nói: “Chu Đạm Đạm, sau
này chỉ cho phép cười, không được khóc.”
Tôi buồn bực lên tiếng hờn dỗi hỏi anh:
“Nếu như em thực sự buồn phải muốn khóc chứ?”
“Vậy cũng chỉ có thể khóc trước mặt anh,
em phải làm một cô gái kiên cường khiến tất cả mọi người yêu mến, không phải là
một cô gái yếu đuối khiến mọi người thương cảm, biết không?”
Tôi trầm mặc một lúc, khẽ gật đầu: “Biết
rồi.”
Nếu như kết quả là Chu Dật cũng đi thì
sao? Tôi đây phải khóc ở trước mặt ai? Về sau mới biết được, nếu như ngay cả chỗ
dựa duy nhất cũng không có, vậy thì không thể khóc, trở thành một cô gái thực sự
kiên cường.
Nghỉ đông lại trôi đi vội vàng, bầu
không khí cả tầng học của năm ba đều trở nên không giống như trước, lặng lẽ,
căng thẳng, nghiêm túc, ngay cả cô nàng Lăng Linh kia cũng dịu dàng ít nói đi
vài phần.
Mỗi ngày tăng thêm giờ tự học buổi tối,
thời gian tan học đổi thành 10 giờ, tôi và Lăng Linh nghĩ rằng thứ nhất là về
nhà quá muộn không an toàn, thứ hai là muộn thời gian ăn cơm, vì vậy bàn bạc với
người nhà, đổi thành trọ ở trường.
Tôi chưa từng ở trọ tại trường, ba lề mề
dặn dò bên tai tôi nào là áo quần phải giặt thường xuyên, phải chú ý vệ sinh
phòng ngủ, không nên thức đêm, quan trọng nhất là phải học được cách ở chung với
bạn cùng phòng! Nói tóm lại, hoàng thượng không vội thái giám lại gấp đến độ giống
như là việc của mình.
Thật vất vả an ủi được ba, tôi và Lăng
Linh hấp tấp dọn vào kí túc xá trường, đối với hoàn cảnh mới hứng thú vô cùng,
hai người lại chạy đến nơi ở của giáo viên mà nhiệt tình chào hỏi.
Sau buổi tối tự học, lại gặp được hai
người bạn cùng phòng khác, hai người đều học ban Khoa học tự nhiên, một người
tên là Hà Phương Gia, một gương mặt dài trông rất trẻ con, người kia gọi là Lôi
Hiểu Tuyết, gần như là cao bằng tôi, đều là những cô nàng rất mộc mạc, cảm giác
ở chung cũng tốt. Tôi và Lăng Linh đều nói nhiều, sau khi tắt đèn, sẽ tóm lấy
hai cô nàng cùng tán chuyện trong bóng tối mờ mịt, bốn người liền thân nhau
hơn.
Có một ngày, sau khi học xong trở về
phòng ngủ tôi đột nhiên thấy rất đói bụng, liền kéo Lăng Linh và Lôi Hiểu Tuyết
đi ra phía sau phòng ngủ mua bữa khuya ăn, đủ loại quầy hàng dưới ngọn đèn lờ mờ,
trông cực kì đơn sơ, nhưng bay ra là một mùi vị thật sự là làm cho thèm nhỏ dãi
ba mét.
Tôi vọt vào giữa đám người, liếc qua liếc
lại bánh trôi nước rượu gạo, lúc bưng ra, đột nhiên lại thấy một bóng lưng quen
thuộc đi lên phía trên kí túc xá giáo viên.
Tôi trừng mắt nhìn, cho rằng mình bị hoa
mắt, nhưng nhìn rất lâu, quả nhiên không nhận sai, đúng là Chu Dật. Nhưng anh
ta không phải có nhà ư, vì sao đột nhiên muốn ở kí túc xá của giáo viên chứ?
Tôi bưng bánh trôi suy nghĩ một chút,
lúc này mới phát hiện ra, đã tròn hai ngày chúng tôi không liên lạc rồi.
Rất nhiều người hiểu được bắt đầu khoảng
thời gian năm ba này, đều liên tục cảm thán nói là bi thương lại vui vẻ.
Quả thực là rất khổ, sáng sớm sáu rưỡi
đã rời giường, bảy giờ đến trường, luôn luôn tiến tới không ngừng cho đến 10 giờ
tối, trong khi liệt kê ra một đống bài thi, rất nhiều học sinh đều tại lúc đó bắt
đầu uống một ly rồi một ly cà phê để duy trì sự tỉnh táo. Tôi và Lăng Linh kiên
quyết tẩy chay, khăng khăng uống nhiều nước cam để đầu óc tỉnh táo.
Từ sáng đến tối cũng khó tránh khỏi mệt
mỏi rã rời, có lúc chưa làm xong bài thi, ngay cả cơm trưa và cơm tối cũng đã
quên ăn. Chỉ có thời gian tự học buổi tối, mới kết bạn với chợ phía sau mua bánh
trôi mềm mềm ngọt ngọt ăn, thoáng cái đã dần hoãn lại sự uể oải cả một ngày.
Trở lại phòng ngủ vội vã tắm giặt sạch sẽ,
rồi ngã xuống giường ngủ.
Tôi thậm chí còn mơ tới mình đi thi vào
trường đại học, khi viết văn lại không viết xong, sau đó bỗng nhiên giật mình tỉnh
giấc, phát hiện đang nằm trong kí túc xá đen kịt, bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi bắt đầu tránh Chu Dật, bắt đầu cố
nén không thèm nghĩ tới anh nữa, anh hình như cũng đã nhận ra gì đó, mỗi lần gặp
phải tôi, đều đầy ắp thâm ý liếc mắt nhìn tôi.
Cuối cùng có một ngày, sau khi tắt đèn
kí túc xá, Lôi Hiểu Tuyết soi đèn pin tiến vào trong chăn của tôi, muốn nói tới
chuyện Chu Dật mà lại thôi.
Tôi lẳng lặng nhìn cô nàng, cô nàng mới
dè dặt nói: “Tớ nghe được mấy bạn trong lớp tớ đều đang thảo luận một chuyện.”
“Chuyện gì thế?”
“Nói cậu và thầy Chu tổ Ngữ Văn, hình
như… là quan hệ người yêu đấy.” Cô nàng nhìn sắc mặt không bình thường của tôi,
lại nói thêm một câu: “Cậu đừng để bụng nhé, tớ chỉ cho rằng không dựa vào lời
đồn nên mới đến hỏi cậu đó.”
Tôi kinh ngạc nhìn cô nàng. Bầu không
khí hơi đóng băng.
Lăng Linh ở giường trên đột nhiên thò đầu
ra, giọng điệu không tốt: “Có phiền hay không hả, còn không cho người ta ngủ
ư!”
Lúc ấy Lôi Hiểu Tuyết mới trở về giường
c