Duck hunt
Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324393

Bình chọn: 9.00/10/439 lượt.

ủa mình.

Một đêm ngủ khó khăn.

tyle=- �ts�rPd t;font-family:"Times New Roman";

mso-ansi-language:VI;mso-no-proof:yes“Được được được, thực sự là bạn trai hả?”

“Ừ, hừ!”

“Tút tút tút.”

Tôi liếc mắt ngang qua hắn: “Không được

phép đi nói lung tung đó, cẩn thận tao vạch trần mày cùng thằng bạn trai xinh đẹp

của mày.”

“Mày, mẹ nó, cút mau!”

Tâm tình tôi sung sướng bước vào phòng học,

vẻ mặt Lăng Linh cười đến xấu xa: “Nhanh khai báo thành thật một chút, đêm đó

chuyện gì xảy ra hả?”

Tôi yên lặng uống hết ngụm sữa chua cuối

cùng, giọng điệu thong thả, buồn bã nói: “Cuối cùng tớ cũng đã thành một con

yêu quái có thân phận!”

Lăng Linh kinh hô một tiếng, lén lút ghé

vào bên tai tôi: “Đêm đó, hình như Lí Đông Lâm cũng nhìn thấy cậu và thầy Chu,

không có vấn đề gì chứ?”

Tôi trầm ngâm: “Chắc là không có việc

gì, hôm qua tớ gặp phải hắn, giải thích với hắn, hình như hắn tin.”

Lăng Linh nhìn qua còn hứng phấn hơn so

với tôi, kéo tôi tiếp tục nói: “Tớ đã nói mà, thầy Chu rõ ràng để tâm với cậu

hơn so với chúng tớ, lần trước cậu xin nghỉ, lúc tớ đến phòng làm việc còn nhìn

thấy thầy đang xem tư liệu của cậu, chỉ biết là có vấn đề rồi! Ha hađồng chí Chu

Đạm Đạm, cậu thật sự là càng ngày càng lên cấp hơn nha.”

“Cảm ơn, cảm ơn, thường thôi thường thôi

mà!”

“Đi chết đi!”

Vừa lúc, ba tiết buổi sáng đều là môn của

Chu Dật, anh mặc một cái áo sơmi màu trắng, bên ngoài khoác áo len gió của trường

học, thoạt nhìn trẻ hơn vài tuổi so với bình thường.

Tôi âm thầm cười trộm, ngồi ở phía dưới

tôi có thể thoải mái lộ liễu nhìn anh, anh cũng không thể ở trên bục giảng

không kiêng nể gì mà liếc tôi.

Vì cuối tuần có một kì kiểm tra hàng

tháng cuối cùng nên rất nhiều giáo viên đều đặt trọng tâm vào việc ôn tập, Chu

Dật cũng không ngoại lệ, giảng lại toàn bộ các tác phẩm văn thơ cổ một lần nữa

cho chúng tôi, để tạo ấn tượng sâu sắc.

Trong tiết học của anh, tôi kỳ thực coi

như ngoan ngoãn, tức là không làm bài tập toán, cũng không nghe nhạc Tiếng Anh,

dùng con mắt thẳng tắp ôm lấy anh, nghe giọng nói trầm thấp tuyệt vời của anh,

nhìn anh mỉm cười như cây trong gió xuân của anh, cũng là một loại hưởng thụ.

Thỉnh thoảng nhìn chăm chú đến nỗi thất

thần thì bị ánh mắt trách cứ của anh làm cho tỉnh lại, mới tập trung tinh thần

học tập.

Hết tiết một, anh bị một đám người vây

quanh ở trên bục giảng hỏi một số vấn đề, mà tôi, để tránh bị nghi ngờ vẫn ngồi

ở chỗ của mình xem cổ văn, đang muốn đứng dậy đi WC thì gặp phải Lí Đông Lâm ở

cửa.

Hắn đem theo cặp sách của tôi, mặt lộ vẻ

áy náy: “Thật xấu hổ quá, bây giờ mới đưa tới cho cậu được, không làm lỡ môn học

của cậu chứ?”

Tôi thấy ánh mắt xung quanh đều nhìn

chòng chọc thì vội vàng nhận lấy cặp sách: “Không có đâu. Dù sao thì cặp xách của

tớ cũng không để cái gì cả!”

Hắn cười cười: “Vậy thì tốt rồi, tớ đi

xuống phía dưới trước đây.”

Tôi xoay người trở lại phòng học, hắn lại

nói với tôi: “Buổi trưa, cùng nhau ăn được không?”

Tôi liền cảm thấy ở phía sau có một ánh

mắt đáng sợ từ trên bục giảng phóng tới, tôi dựng đứng cột sống, bối rối nói:

“Hôm nay tớ và An Nhược có hẹn đi ăn rồi, lần sau đi!”

Hắn thất vọng gật đầu, đi xuống lầu.

Tôi ôm cặp sách, đi qua bục giảng, cố lấy

can đảm hướng về phía trước, mắt lén liếc nhìn.

Chu Dật đang cười như không cười nhìn

tôi, tôi vội vàng trở lại chỗ ngồi.

Đúng là bất đắc dĩ

Ngày hôm sau, tôi dậy muộn, lúc bước ra

bên ngoài kí túc xá thì trời đang có mưa nhỏ, tôi mới đi được hai bước, đột

nhiên cảm thấy mình gặp tà.

Rừng cây nhỏ nổi tiếng ở phía sau khu kí

túc xá nữ, thấp thoáng giữa tầng tầng cành lá cái hồ nhân tạo, mặt hồ gợn sóng,

trong thời tiết mưa dầm tầm tã ở đây thổi một lớp hơi nước mỏng, và màu lá xanh

mơn mởn bên ngoài, nhìn chẳng phân biệt được rõ ràng.

Để tiết kiệm thời gian, tôi đội mũ áo

lên sau đó phóng vào hướng rừng cây nhỏ, không nghĩ tới mới chạy vài bước, đã lảo

đảo trượt chân xuống đất ẩm lầy lội trên mặt đất, cũng may kịp thời vịn vào cây

đại thụ ở bên cạnh, mới tránh khỏi trận bắt chó (ngã) kinh thiên động địa.

Rút ra được một bài học, tôi chỉ dám đi

chậm lại, bước từng bước thật cẩn thận, rẽ qua một cây ngô đồng, là có thể nhìn

thấy trung tâm cái hồ nhân tạo không lớn không nhỏ kia.

Tôi vừa chùi những giọt nước mưa trên mặt,

vừa thờ ơ liếc mắt về phía cái hồ nhân tạo, nhìn lướt qua, để thực sự thấu rõ địa

hình tránh lại phải bắt chó.

Cũng may khúc rẽ ra đường nhỏ cũng không

có nhiều bùn lắm, nhưng chỗ gấu quần, đầu gối và cổ tay đều ướt đẫm, tôi hoảng

hốt vội vàng dừng lại, rồi run run liếc mắt xem xét hướng đi đó.

Bên cạnh hồ nhân tạo có một mái đình nhỏ,

được đặc biệt đặt một cái tên rất thú vị: Tã Ái đình, một dạo bị nghìn vạn lần

học sinh chúng tôi đổi thành: Tố - Ái đình.

Tôi vắt nước mưa trên tay áo, nhưng mắt

lại nhìn thẳng chằm chằm hai người trong đình.

Tuy rằng cách một đoạn, nhưng tôi vẫn có

thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của cô gái kia, nhõng nhẽo bám vào bên mình một người

con trai cao to đẹp trai đang tức giận, cười vô cùng ngọt ngào.

dán