Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324370

Bình chọn: 7.00/10/437 lượt.

.

Từng động tác của tôi hắn đều nhìn thấy,

cũng không nhiều lời, tuỳ ý hỏi: “Nguyện vọng một của cậu là đại học A hả?”

“A? Há. Đúng vậy!”

Hắn nhếch môi: “Xem ra chúng ta lại trở

thành bạn học.”

Tôi cười xoà, thuận theo hắn nói tiếp, một

lúc không nói gì, hắn lại hỏi sang một vấn đề khác, tôi không có cách nào, chỉ

phải tiếp tục nói chuyện với hắn. Cứ như vậy, thời gian một buổi trưa, tôi một

bụng nghi hoặc lại chẳng nói ra gì cả, hình như hắn cố ý tránh né chuyện trọng

tâm kia, giả vờ không biết gì.

Lý Đông Lâm đích thực sẽ không nói ra

ngoài.

Cuối cùng, lúc tính tiền rời khỏi đó,

trong mắt hắn loé lên một tia nhìn phức tạp, đứng ở bên cạnh tôi ý tứ hàm xúc

không rõ ràng nói: “Tớ vẫn nghĩ cậu là một cô gái thông minh, hy vọng cậu đừng

tự huỷ hoại chính mình.”

Tôi thất thần tại chỗ, hắn đã đi xa vài

mét rồi.

Ánh sáng phản chiếu bóng lưng, làm cho

có cảm giác tin tưởng kiên định.

Quả nhiên, những ngày kế tiếp không xảy

ra chuyện gì, sinh hoạt ở trường học vẫn như mọi khi.

Mà tôi bắt đầu vội vàng chuẩn bị cho kì

thi cuối kì, liền dần dần quên đi chuyện này, quan hệ với Lý Đông Lâm so với

trước đây càng thân hơn, sau ngày đi ăn đó, hai chúng tôi ăn ý cũng không đề cập

qua chuyện này nữa.

Sau khi kì thi cuối kì khiến người ta

hít thở không thông kết thúc, kì nghỉ đông này đối với học sinh năm ba chúng

tôi mà nói vừa vội vàng vừa mệt mỏi cũng lặng lẽ theo tới.

Không có bức tường của gió

Tôi nhìn Chu Dật tiễn Viên Trạch Khải ra

cửa, sau đó thở dài với cánh cửa.

Hơi thở thoáng dễ chịu hơn, vì vậy lùi lại

mấy bước ngồi ở trên mép giường, sững sờ nhìn sàn nhà gỗ.

Cho đến lúc cửa phòng mở ra, người đến đầu

tiên là sửng sốt, sau đó đi tới, đột nhiên lại thay đổi giọng điệu, ngồi xổm xuống

trước mặt tôi, tay nâng mặt tôi, nhăn mày cau mày hỏi: “Làm sao khóc dữ vậy?”

Tôi đưa tay lên chùi, mới phát hiện nước

mắt dàn dụa, tôi khóc thút thít, cắn chặt răng không cho nước mắt chảy ra. Lấy

giọng, bĩu môi, hơi trẻ con chỉ vào chân của mình: “Đá phải tủ quần áo của anh,

đau quá.”

Lúc này Chu Dật mới thở phào nhẹ nhõm, lại

lo lắng xoa nhẹ chân tôi: “Còn đau không?”

“Dạ có.”

Anh nghe vậy, cúi người xuống hơi nâng

chân phải của tôi lên, xem tỉ mỉ, mới lắc đầu: “Móng chân hơi dài quá, chẳng

trách lại đau nhức, em chờ một chút.”

Anh nói xong, lấy từ trong ngăn kéo tủ

bên cạnh cái hộp nhỏ màu đen để trên giường mở ra, bên trong là hai cái bấm

móng tay, cái nhíp, cái kéo nhỏ…

Anh lấy ra một cái bấm móng tay màu

vàng, kéo người tôi: “Chân có thể để trên giường không?”

Tôi gật đầu, chậm chạp đem hai chân qua

để trên giường.

Anh ngồi ở bên giường, lòng bàn tay ấm

áp nhẹ nhàng nâng ngón chân của tôi, sau đó hơi cúi người xuống. “Tanh tách” một

tiếng, cắt ngắn đi móng chân dài của tôi.

Hai tay tôi chống trên giường, ngơ ngác

nhìn anh chằm chằm, anh cúi đầu, đầu tóc đen như mực hơi lộn xộn, đỉnh đầu có một

cái xoáy tóc không rõ ràng.

Trên mặt anh có vẻ rất cẩn thận, rất sợ

làm đau tôi. Cái mũi thẳng và cặp lông mi dày ở thời điểm đó trở nên đặc biệt dịu

dàng.

Tôi vốn là một người sợ nhột, nhưng lòng

bàn chân bị anh cầm như vậy, hơi xấu hổ, nhưng một chút cảm giác bài xích cũng

không có.

Tay anh ấm áp và dày, có thể dễ dàng cầm

nửa bàn chân tôi, động tác nhẹ nhàng chậm chạp cẩn thận, thỉnh thoảng lại ngẩng

đầu nhìn tôi.

Mẹ của tôi nói khi còn bé đều là ba phụ

trách cắt móng chân cho tôi, nhưng tôi khi còn bé lại đặc biệt nghịch ngợm, ngồi

ở trên chiếu hai chân đưa lên một tý đã run rẩy, không nghe theo mệnh lệnh chút

nào. Mỗi lần ba đều cắt đến nỗi đầu đầy mồ hôi, chỉ sợ không cẩn thận sẽ cắt phải

thịt của tôi. Nhưng chuyện nhỏ như vậy, tôi đã sớm quên, từ lúc còn nhỏ đến sau

này vẫn luôn tự mình cắt móng chân.

Tôi lại chuyển tầm mắt qua Chu Dật, anh

mím môi, vẻ mặt thản nhiên, không có chút dáng vẻ gì cho thấy có cái gì thiếu lễ

độ hay là dơ bẩn.

Tôi không dám nhúc nhích, cứ như vậy chờ

anh cắt xong một bàn chân, lại đổi sang bàn chân khác. Tôi nghĩ, đời này sẽ

không bao giờ có người nào nữa chịu làm như vậy, bỏ toàn bộ tự cao đi cắt móng

chân cho tôi. Lại càng đừng nói đến một người đàn ông sang trọng kiêu ngạo như

Chu Dật.

Nhìn nhìn, tôi đột nhiên bật khóc, đầu

tiên là lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng khóc khóc rồi khóc thành tiếng, thân thể

cũng cùng khuất phục nức nở nghẹn ngào, ngừng cũng không ngừng được.

Chu Dật thấy tôi khóc, hai tay run rẩy,

lúng túng không biết như thế nào cho phải, có lẽ là sợ tay bẩn, cũng không dám

chạm vào tôi, chỉ có thể một lần lại một lần hỏi tôi: “Làm em đau à? Xin lỗi.”

Nói xong liền cúi đầu, nhẹ nhàng thổi chân tôi. Tôi đưa tay lên chùi khô toàn bộ

nước mắt trên mặt: “Không đau, anh đừng như vậy.”

Anh dừng lại, cất bấm móng tay, xoay người

vào WC rửa tay, rồi ngồi xuống lại, lẳng lặng ngưng mắt nhìn tôi, để ý chỉnh

tóc của tôi, sau đó ngón tay vuốt ve gương mặt của tôi, ôm tôi vào lòng anh, cằm

đặt trên đỉnh đầu của tôi.

Anh thản nhiên bình tĩnh nói: “Anh thật

sự rất sợ nhìn thấy em khóc, em khóc anh cũng khó c


Duck hunt