
ớng đến chỗ cao nhất của căn nhà, chung quanh không có ai chú ý đến
mẹ, tôi ở bên đường lớn tiếng kêu, nhưng dường như mẹ không còn nghe thấy gì hết
mà cứ tiếp tục đi hướng lên trên.
Mẹ đi thật lâu thật lâu, tôi đi theo
phía sau mẹ, nhìn mặt mẹ không chút thay đổi đẩy cửa sắt tầng cao nhất đi ra
ngoài.
Tôi không biết mẹ muốn làm gì, trong
lòng sinh ra một dự cảm không tốt.
Tầng cao nhất gió rất mạnh, bên tai còn
có thể nghe thấy âm thanh vù vù, mặt đất thật ẩm ướt thật trơn trượt, bước đi
không ổn định của mẹ bị gió hung hăng quật ngã, mẹ tiếp tục đứng lên đi tới,
ánh mắt quyết liệt xem xét, hơn nữa càng chạy càng nhanh.
Tôi thét chói tai chạy tới muốn giữ chặt
mẹ, nhưng đã quá muộn......
Mẹ bay qua rào chắn, nước mắt dần chảy
ra, không chút do dự thả người nhảy xuống.
Tôi vươn tay chộp tới, lại chẳng bắt được
gì.
Sau đó không biết từ khi nào tôi lại nhớ
tới tầng dưới chót, ngay ở phía trước ‘Phong Dật kim cương’, rất nhiều máu rất
nhiều máu, loang ra giống như hoa hồng nở rộ, mùi máu tươi tản ra, đám người bắt
đầu thét chói tai, sơ tán, tôi chạy vào.
Thấy mẹ trợn tròn mắt nằm ở nơi đó, vẫn
không nhúc nhích.
Một dòng máu lạnh như băng chảy tới chân
của tôi......
“A!!” Cả người tôi run rẩy, ngồi dậy.
Tôi biết đó là mơ, đối với tôi đó là một
giấc mơ chân thật, tôi ở trong căn phòng lạnh tối đen run rẩy, hình dáng mẹ nhảy
lầu ở ngay trước mắt tôi không biến mất, tôi cuộn mình lại, tay chân
Bên tai dường như vẫn còn vang vọng những
tiếng la hét chói tai, tôi vùi đầu ôm gối cố gắng không nghe, nhưng thanh âm
này càng lúc càng lớn, cuối cùng tôi không thể không nhảy xuống giường chạy ra
cửa chạy đến cửa phòng của Chu Dật: “Thầy ơi! Thầy...”
Cửa phòng mở ra, Chu Dật hình như không
ngủ, anh ta sửng sốt, giơ tay dùng ngón cái lau nước mắt trên hai má của tôi:
“Sao lại khóc?”
Tôi vừa nhìn thấy mình ở trong chiếc
gương của phòng anh ta liền hoảng sợ, tóc tai tôi bù xù đang ôm gối với sắc mặt
trắng bệch giống như ma trinh nữ.
Anh ta nhìn xuống phía dưới chân tôi,
nhíu mày: “Nhanh lấy dép mang vào.”
Tôi mang dép vào, đứng trong phòng anh
ta không nói lời nào.
Anh ta nhẹ giọng chậm rãi hỏi tôi: “Em
sao vậy?”
Tôi cúi đầu : “Gặp ác mộng ạ.”
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ đầu tôi,
tiếp tục dùng giọng nói mềm nhẹ nói: “Ngoan, đừng nghĩ nữa, thầy đi pha cho em
ly sữa nóng.”
Tôi gật gật đầu, ngồi trên giường anh
ta, chờ anh ta bưng ly sữa nóng đi vào, một hơi uống hết. Có thể là tác dụng
tâm lý, thật sự cảm giác tốt hơn một chút, bên trong tai cũng không nghe tiếng
ong ong nữa.
Tay đang cầm cái ly không, nói: “Thầy,
thầy có thể ở bên cạnh em không?”
Anh ta sợ run, lập tức gật đầu: “Em ngủ ở
đây đi, thầy còn phải soạn bài, lát nữa thầy sẽ ngủ ở phòng cho khách.”
“Vậy thầy có thể chờ em ngủ rồi hãy đi
được không?” Tôi gần như cầu xin.
“Được.”
Tôi đặt cái ly không vào tay anh ta, sau
đó nằm trên giường của anh ta.
Chăn thật ấm áp, trên gối còn có mùi
hương của anh ta, tôi gối hai má lên trên, cuộn thân mình lại giống như con
tôm.
Anh ta rửa sạch cái ly rồi bước vào, đến
tủ đầu giường lấy máy tính, sau đó ngồi vào một chiếc sô pha nhỏ, hết sức chăm
chú làm việc
Tôi ôm chăn mềm, vẫn không nhúc nhích
nhìn hình dáng của anh ta, tiếng gõ bàn phím cố ý giảm bớt, ngẫu nhiên ngẩng đầu
liếc nhìn tôi, tôi liền mỉm cười ngọt ngào.
Anh ta để một ly cà phê bên cạnh, nhưng
lại không thấy uống, lúc anh ta cúi đầu đánh chữ, một hàng lông mi dày đậm thật
bắt mắt, dưới ngọn đèn mờ ảo khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh ta tối sầm lại,
ngay cả tiếng hít thở cũng rất thấp.
Khi lần thứ bảy liếc mắt vẫn thấy tôi
còn đang ngây ngô cười, cuối cùng khép máy tính lại: “Tại sao còn chưa ngủ?”
“Đột nhiên không ngủ được ạ.”
Anh ta đặt máy tính ở trên đùi: “Vừa rồi
mơ thấy gì?”
Tôi run run kéo chăn, nói: “Em mơ thấy mẹ.”
Anh ta không nói chuyện.
Tôi tiếp tục nói: “Em mơ thấy mẹ nhảy lầu,
rất nhiều máu, còn có rất nhiều người la hét chói tai.”
“Đừng nhớ đến chuyện này.”
“Dạ.” Tôi gật đầu, tạm dừng lại, hỏi anh
ta: “Thầy, thầy cùng ‘Phong Dật kim cương’ và người quản lí có quan hệ ạ?”
Anh ta nghiêng đầu sửng sốt: “Tại sao bỗng
hỏi thầy câu này?”
Tôi trầm mặc nhìn anh ta, hít hít mũi:
“Mẹ em trước kia làm ở ‘Phong Dật’.”
Trong mắt anh ta hiện lên kinh ngạc,
bưng cà phê lên uống một ngụm: “Viên quản lí và thầy có biết nhau, nhưng không
có quan hệ.”
“Dạ.” Tôi xoay người lại, mặt hướng anh
ta. Tự nhủ nói: “Em rất nhớ mẹ, ngày hôm sau là sinh nhật em, mẹ nói muốn cho
em một tin vui, em đợi ở dưới lầu rất lâu... Mẹ, mẹ liền....” Tôi chưa nói
xong.
“Thầy, thầy có yêu mẹ mình không?”
Anh ta lộ ra nụ cười mỉm: “Yêu chứ.”
“Em cũng yêu, nhưng dù yêu thế nào, mẹ
cũng sẽ không biết nữa rồi.”
Chu Dật tự vào chiếc sô pha nhỏ, đôi mắt
sáng long lanh, nói: “Mẹ thầy tinh thần có chút vấn đề, thỉnh thoảng không biết
thầy là ai, có đôi khi lại xem thầy là người khác, nhưng thầy vẫn rất yêu mẹ. Yêu
một người là chỉ cần bản thân mình nguyện ý, không vì có những nhân tố khách
qu