
Tôi không ngừng nhìn chằm chằm anh ta,
muốn nhìn ra anh ta đến tột cùng là gợi cảm ở đâu, đến tột cùng là vì sao làm cho
nữ sinh say mê như thế.
Có thể là chú ý tới ánh mắt của tôi, anh
ta lợi dụng lúc hàng có khoảng không mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt
đang cười lại như lắc đầu, sau đó tiếp tục giảng đề.
Trong lòng tôi nổi lên một gợn sóng hoảng
sợ nho nhỏ, nhanh chóng di chuyển ánh mắt, vùi đầu làm bài.
Viết vẽ bừa bã mất cả tờ trên tập giấy
nháp, tâm tư căn bản không đặt trên mặt giấy, lại không nhịn được ngẩng đầu
nhìn anh ta, không nghĩ tới vừa vặn bị anh ta bắt gặp.
Bên cạnh anh ta không biết từ lúc nào đã
không còn người hỏi bài, an vị ở trên mặt anh ta là một đôi mắt phượng yêu ma
câu hồn, nhìn thẳng về phía tôi, đụng tới ánh mắt đang nhìn lén của tôi, anh ta
quan sát bằng nửa con mắt, ngoéo khoé miệng một cái giống như là đang nói anh
ta đã biết tôi nhìn anh ta vậy.
Tôi cũng không dám… nhìn anh ta nữa.
Trong trường học, Chu Dật luôn hoà nhã,
thầm kín, làm cho tôi có cảm giác như có hai người không giống nhau vậy, nhưng
tôi lại không thể nói rõ được.
Cảm giác anh ta ở trường học luôn luôn
như gần như xa, sâu đến khó lường, thế nào cũng không biết được từ sáng đến tối
anh ta suy nghĩ cái gì.
Lăng Linh thấy tôi ngồi ngây ra, lấy bút
viết gõ xuống bàn học của tôi: “Thần đồng, làm gì mà nhìn thầy Chu đến phát ngốc
vậy?”
Tôi thu hồi ánh mắt, chống cằm hướng
Lăng Linh kề tai nói nhỏ: “Hỏi cậu mấy vấn đề nè.”
“Hỏi đi, chị của em tung hoành ngang dọc
chiến trường nhiều năm như vậy, có thể có cái gì mà chị đây không thể giải đáp
hả.”
Thật muốn nhổ nước bọt vào cô nàng quá!
Còn chiến trường cơ đấy!
Tôi trừng mắt liếc cô nàng, sau đó hỏi:
“Nếu như ngay từ đầu cậu vô cùng ghét một người, nhưng không lâu sau lại cảm thấy
có thể tiếp nhận anh ta, vậy là bình thường phải không?”
“Đây mà là vấn đề cái quái gì, đương
nhiên là bình thường rồi, cậu ngay từ đầu không hề biết người đó, lúc cậu dần dần
tiếp xúc, hiểu rõ rồi thì mới biết được anh ta là người như thế nào chứ.”
“Nói xong cũng vậy à, vậy nếu có những
lúc cậu không có việc gì để làm thì sẽ nhớ đến người này, sẽ muốn biết anh ta
đang suy nghĩ cái gì, anh ta đang làm gì…”
Không đợi tôi nói xong, Lăng Linh đã chặn
ngang ngắt lời tôi: “Cậu đang nói về chính mình hả Đạm Đạm? Mau nói cho tớ biết!
Là tên gian phu nào?”
Gian gian gian… Gian phu!
Đại não của tôi nhất thời bị nổ tung: “Cậu
đang nói cái gì thế!”
“Cậu á, xác định chắc chắn người cậu
đang nói là một đàn ông, vậy chị đây nói cho em biết, cái này gọi là yêu!”
Y…Yêu.
Tôi nghe kết luận chắc như đinh đóng cột
của Lăng Linh, ở trong gió hoàn toàn ngổn ngang… Ngổn ngang… Ngổn ngang… (tiếng
vọng )
Tôi lắc đầu cứng ngắc, lại lắc nhiều
hơn, rõ ràng là bị đả kích rồi.
Lăng Linh bình tĩnh xoay tay ổn định cái
đầu đang mất bình tĩnh của tôi: “Nói đi, là ai hả?”
“Không… Không có ai hết.”
“Còn dám lừa tớ! Nói mau! Không nói là tớ
lôi đầu cậu xuống làm bóng đá đó!”
Ô ô ô ô ô ô.
“Là… là nam chính của một quyển tiểu
thuyết tớ xem gần đây.”
“…… Cậu muốn chết hả Chu Đạm Đạm.”
“Đừng như vậy mà Lăng Linh yêu quý của tớ.”
Lá gan nhỏ bé yếu ớt của tôi hung hăng chảy xuống hai nước mắt nóng hổi, “Không
phải tớ không muốn nói cho cậu mà là câu hỏi của tớ căn bản là xuất phát từ sự
vô ý thức.” Ai kêu cậu cho tớ cái đáp án kinh hoàng sợ hãi như thế.
Lẽ nào cậu muốn tớ nói cho cậu… Người tớ
nghĩ chính là… thầy giáo nào đó sao.
Tôi lại thời tiết thất thường một lần nữa,
ngay cả chuông kêu vào học lúc nào cũng không biết.
Tôi vùi đầu nhìn cái bàn học bằng gỗ đến
ngẩn người, tự mình chịu đựng nỗi hoảng sợ nghiêm trọng, không dám nhìn thẳng
vào người thầy giáo nào đó trên bục giảng.
Chỉ nghe thấy Chu Dật hì hì cạch cạch viết
mấy chữ trên bảng đen, sau đó nói với mọi người: “Đây là nội dung chính của tiết
sinh hoạt của chúng ta.”
Mẹ kiếp, ông tự học đến chết đi, ông còn
đi làm, trứng chim của ông, ông ăn nhiều vào! Tôi căm giận đay nghiến hàm răng,
ngẩng đầu đưa mắt nhìn hà trên bảng đen.
Mỉm cười.
Cười cái con khỉ… Bố mày giờ không cười
nổi!
Vừa nghĩ đến câu nói vừa rồi của Lăng
Linh thiếu chút nữa đã lấy cái mạng già của tôi, tôi căn bản là vô tâm tư thính
nói ra chuyện Chu Dật.
Để xác nhận, tôi lại không muốn sống mà
bổ nhào vào cô bạn Lăng Linh một lần nữa: “Linh Linh yêu quý, cậu chắc không…
Chắc chắn đó là yêu, không phải là ngưỡng mộ, không phải là kính trọng, không
phải là…”
Lăng Linh nghi ngờ nhìn tôi từ trên xuống
dưới một phen: “Cô gái bé bỏng, nếu như bị tớ phát hiện trong lòng cậu còn vụng
trộm với đứa con trai nào, xem tớ trừng phạt cậu ra sao nhé.”
Ô ô ô ô ô ô Chảy nước mắt!
Tôi thu hồi móng vuốt, ngây người quay
cái túi bút sư tử lông xù của mình, tôi chỉ là có chút tò mò đối với một người
thầy nào đó, có chút hiểu rõ một tý thôi, cũng có chút cảm thấy anh ta không tệ,
lời giải thích làm cho tôi kinh hoàng, cái này gọi là yêu…
Yêu cái đầu á, yêu cái con khỉ!
Tôi ổn định tâm trạng, cố nén lại bộ mặt
đang co giật,