XtGem Forum catalog
Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323960

Bình chọn: 8.00/10/396 lượt.

thảm hại đến quỳ rạp trên đất rên rỉ.

Mấy tay cảnh sát trẻ tuổi kia dường như

đã quá quen thuộc, chỉ nhìn tên con trai đã nổ súng cười lạnh một tiếng: “Ồ, lại

là chú em hả.”

Tên đó hừ nhẹ một tiếng, không nói một lời

nào.

“Mang toàn bộ về trụ sở!”

Tiếng ra lệnh vừa dứt, tôi và Lâm Phù

cũng liên quan bị nhét vào xe cảnh sát…

Tôi mang vẻ mặt cầu xin, không ngại giải

thích với người cảnh sát: “Chú cảnh sát à, cháu thật sự chỉ đi ngang qua thôi,

các chú đổ tội oan cho cháu rồi.”

“Ai làm chứng cho cháu.”

Hic hic, Lục Hạo chả biết đã chạy đi nơi

nào, hiện tại người trong trường cũng chạy hết. Đến bản thân Lâm Phù còn khó bảo

vệ, tôi làm thế nào tìm người đây!

Đáng giận là cái bà chị xinh đẹp có liên

quan kia trốn đâu mất dạng!

Tôi đau đầu khóc không ra nước mắt, lăn

lộn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bị bắt đến đồn cảnh sát lần nào.

Lâm Phù thấy bộ dáng của tôi, tức giận

an ủi: “Vào tù ngồi một ngày thôi mà, căng thẳng gì chứ?”

“Giam một ngày! Mình làm sao về nhà được

đây?”

“Gọi điện thoại cho người nhà đến bảo

lãnh cho cậu, nếu không thì chờ sáng mai được thả chúng ta cùng ăn bữa sáng.”

Sáng cái con khỉ á!

Tôi lại một lần nữa tấn công chú cảnh

sát hiền lành: “Chú à chú ơi hic hic, cháu thật là oan uổng mà, chú cho cháu một

con đường sống đi.”

Chú cảnh sát hiền lành quay đầu trừng mắt

nhìn tôi: “Ngồi yên, tí nữa còn phải ghi âm lời khai đó.”

Ghi âm cái con khỉ!

Tôi đứng trang nghiêm trước sở cảnh sát

mà trong lòng chứa một cảm xúc thật phức tạp: Một nơi quá thiêng liêng, một nơi

làm tôi rất uất nghẹn, và một đám cảnh sát đần độn! Tôi thật muốn dựng đứng

ngón tay giữa trước tấm ảnh trước đồn cảnh sát. [22'>

[22'> Hành động giơ ngón tay giữa là chửi

thề: Fuck you!

Tôi và Lâm Phù là hai người bìn – kiêm

oán dân – kiêm người chạy nạn bị bắt vào đây. Một loạt người ngồi trên ghế dài

chấp nhận làm lễ rửa tội và ghi chép lí lịch.

Tôi cẩn thận quan sát vài người khác:

Không là cái đầu bóng lưỡng, thì cũng là tóc húi cua… Dù sao đều là một lũ mà

bà cô đây không quen, bà cô để các người tự tiện xét hỏi họ.

Ngược lại, tôi và Lâm Phù tựa như con

tôm chưa quen mặt ngồi ở góc phòng.

“Thật... Thật sự sẽ bị giam ở đây một

đêm?”

“Với tình trạng này, nếu không có người

bảo lãnh thì chắc cậu sẽ chẳng được thả ra ngoài.”

“Hic hic hic, mình thật sự không có người

bảo lãnh đâu.”

“Vậy ở lại với tôi đi, chúng ta là chị

em tốt mà.”

Grừ... Tôi rùng mình, một tên con trai

mang vẻ mặt ngọt ngào lại đi xưng với bạn chúng ta là chị em tốt, bạn có thể chấp

nhận sao?

Đã có mấy người bắt đầu gọi điện thoại

kêu người tới bảo lãnh, nhưng hắn vẫn bình thản ngồi bất động tại chỗ, tựa hồ

không thèm để ý bị giam một đêm.

Lâm Phù dựa vào tường: “Nè, sao vừa rồi

cậu lại ở trong đó?”

“Hic hic, mình và bạn học tới xem náo

nhiệt. Bạn học bỏ chạy, mình bị dính thảm kịch này, còn cậu thì sao?”

“Mục tiêu bọn họ giận dữ vì gái đẹp, mà

cô gái đẹp đó là bạn thân của tôi, nên tôi theo cậu ấy đến, nhưng cô nàng bỏ chạy

mất rồi.”

Tôi im lặng một lát rồi kết luận: “Chúng

ta thật sự là chị em gặp nạn.”

“Đúng vậy.”

Nói xong, mấy tên uy mãnh ngồi bện cạnh

chúng tôi rùng mình vài cái.

Đến lượt tôi ghi chép, tôi vô cùng lịch

sự, vô cùng giống một cô dâu mới mắc oan ngồi trước mặt chú cảnh sát, cố tạo ra

một dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, nói: “Cháu thật sự chỉ đi xem náo nhiệt thôi

mà.”

‘Sứ giả chính nghĩa’ thật khinh thường

liếc mắt nhìn tôi một cái, như tự cho mình có thể xuyên thấu qua áp của tôi.

Chính nghĩa đề ra một số câu hỏi thích hợp,

một ít cách nhìn đặc biệt đối với vấn đề này, tôi đáp lại mất kiên nhẫn. Bà cô

đây rõ ràng là xem náo nhiệt, dựa vào đâu mà dám lấy giọng điệu điều tra phạm

nhân để hỏi chứ?

Chú cảnh sát đập mạnh ngòi bút máy lên

bàn: “Con nhóc này mới học cấp ba đã kéo bè kéo lũ đánh nhau, trông xinh đẹp thế

kia mà lại không biết tự kiểm điểm. Tại sao bây giờ con nít đều là như vậy, quậy

phá lung tung không sợ làm cha mẹ mình thất vọng hả?”

Tôi vốn đang nhẫn nhịn, nghe hắn nói như

vậy, máu nóng trong lòng liền bùng phát, ào ào đứng lên chỉ vào cái mũi của ông

ta: “Kiểm điểm cái đầu mẹ chú á, bà cô đã nhấn mạnh bao nhiêu lần là chỉ đi xem

náo nhiệt – xem nào nhiệt đó. Chú là cảnh sát sao, chú bắt người nào liền gọi

người đó là phạm nhân hả?”

Tên cảnh sát kia có lẽ chưa bao giờ gặp

qua người dám xưng với mình là ‘bà cô’, hắn đứng bật dậy, hung ác quát: “Cháu

ăn nói như vậy đó hả? Còn nhỏ mà ăn nói thô tục quá. Ở nhà cháu không có gia

giáo, không được mẹ dạy bảo phải nói chuyện với người lớn ra sao à? Trở về chỗ

ngồi đi!”

“Được dạy dỗ cái con mẹ ông, không được

dạy dỗ con mẹ ông!” Hốc mắt tôi đỏ lên giận dữ hét.

Lâm Phù nhanh chóng xông lên giữ chặt

tôi, rồi bị hắn lôi mạnh về, nước mắt không chịu thua kém thi nhau rơi xuống.

Tôi chính là không có mẹ, tôi chính là không được mẹ dạy dỗ, tôi không có mẹ là

lỗi của tôi sao.

Lâm Phù một mặt gấp đến đòi mạng một mặt

an ủi tôi: “Cậu gọi điện thoại kêu người nhà tới đón đi.”

Tôi lau nước mắt, lấy di động từ