
ười đứng phía trước
không cao, chưa đến mức khiến tôi phải kiễng chân lên mà xem trận đánh. Vì thế
tôi tham lam vươn thân nghểnh cổ như một con ngốc nhìn vào bên trong. Qủa đúng
là có đủ các loại người giống chúng tôi như đàn gà đàn vịt bu xem xunh quanh, với
vẻ rất bình tĩnh.
Tôi một lòng trung thành tìm kiếm trong
đám đông người đẹp ưu tú đang ở đâu, ánh mắt nhanh như chớp tia vài vòng mới
phát hiện ra một nửa khuôn mặt hư hư thực thực của người đẹp. Người đẹp đúng là
người đẹp nha, một nửa khuôn mặt thôi cũng có thể gợi lên cảm nghĩ độc nhất
trong đầu. Tôi cố gắng dùng sức tìm đủ mọi cách nhích qua bên cạnh vài bước, cuối
cùng mới vạch trần cái khăn che mặt thần bí của người đẹp.
Chị gái xinh đẹp này rất phong cách… Oạch,
đang ngồi dưới đất ăn thịt nướng…
Mặc dù khuôn mặt xinh xắn đi cùng bức
tranh đó không phù hợp cho lắm, nhưng người đẹp ăn thịt nướng so với vũ nữ xấu
xí múa cột vẫn dễ nhìn hơn.
Lại nhìn đến nhân vật chính, còn chưa
phát hiện hai tên thủ lĩnh đang đứng ở đâu, đã thấy những ánh mắt giết người của
mấy tay đàn em sẵn sàng chuẩn bị khai chiế
Tôi hơi mệt mỏi định ngồi xổm xuống nghỉ
ngơi, đột nhiên đám người trở nên kích thích, náo loạn đứng lên, tôi nhanh
chóng lấy lại tinh thần. Hóa ra không biết từ lúc nào một tên thủ lĩnh đã bắt đầu
động thủ, cầm cây côn gỗ đánh loạn.
Bạo động bạo động, tôi vừa nhìn đã trợn
mắt há hốc miệng. Tình hình dần dần hỗn loạn, chỉ có chị gái xinh đẹp kia vẫn sừng
sững ngồi đó như giai nhân trong phim ‘Cuốn theo chiều gió’.
Tôi thấy thích thú với một tên mập mạp vừa
bị chiếc bàn gỗ đập trúng, đầu hắn trọc lóc cắm xuống đất giống kiểu ‘chó liếm
phân’.
Thậm chí những người xung quanh bắt đầu
hò hét ầm ĩ, Lục Hạo đứng bên cạnh thiếu điều vặn trẹo luôn cái eo thon nhỏ của
mình.
Tóm lại đây chính là hình ảnh của một trận
hỗn loạn tràn đầy nhiệt huyết.
Ẩu đả một lúc rồi, nhưng nhóm người này
vẫn không có ý nói lẽ phải. Thậm chí còn có người rút cây côn đánh mạnh vào đối
phương, kẻ bị đánh gần như quỳ rạp trên mặt đất hấp hối.
Đến lúc này tôi mới phát hiện ra có điều
bất thường, cả hai nhóm động thủ càng lúc càng hăng máu, càng dồn người khác
vào chỗ chết. Ngay cả chị gái xinh đẹp vững như Thái Sơn kia cũng đứng lên bỏ
chạy.
Lại một người nữa lấy rút một cây mã tấu
ra, tôi càng nhìn càng thấy kinh hoàng, trong lòng thật bất an, vì thế xoay người
định trốn đi. Kết quả là bị một lớp người vây quanh, sống chết cũng chẳng thoát
được, tôi nhanh chóng lôi kéo Lục Hạo: “Nè, những người này đều là học sinh của
trường mình hả? Sao nhìn thì chả giống gì cả, nếu không phải thì chúng ta đi
thôi.”
Lục Hạo như vừa sợ lại vừa muốn xem,
nói: “Chờ một chút, xung quanh đây cũng chưa có ai đi mà. Cậu cũng chẳng chui
ra ngoài được, dù sao không có nguy hiểm đến chỗ bọn mình đâu.”
Một tên cao lớn bên cạnh ngờ vực nhìn
tôi, nói: “Bọn họ không phải học sinh trường chúng ta, đều là xã hội đen cả
mà.”
Tôi lo âu nhìn vào bên trong mấy lần,
nhác thấy một tên con trai chân toàn là máu trốn ra ngoài, trong lòng hoảng sợ,
vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa, mãi đến lúc Lục Hạo hét gọi đi.
Cả hai đang còn do dự, bỗng nhiên một tiếng
súng bén nhọ cắt ngang giữa không trung, người bốn phía trong nháy mắt thét
chói tai. Sau đó bạn đẩy tôi, tôi đẩy bạn tháo chạy ra ngoài. Tôi hoàn toàn
không còn biết phải phản ứng ra sao, thì đã bị một đứa con gái cường tráng phía
trước đẩy sang bên kia.
Một đám người hỗn loạn bên trong bắt đầu
theo mấy người bên phía chúng tôi mở rộng đường thoát. Trời đã sắp tối hoàn
toàn, lúc này tôi chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của Lục Hạo. Thế nhưng
trong lòng lại quá sợ hãi và khẩn trương, nên đành phải đi theo sau đám người
chạy ra ngoài.
Vừa nhấc chân, mắt cá chân đã bị một bàn
tay nắm chặt, tôi hét toáng lên quay đầu lại, đột nhiên phát hiện một bóng dáng
quen thuộc trên mặt đất.
Tôi thử kêu lên một tiếng: “Lâm Phù.”
Người đó giật nhẹ người: “Còn không đến
đỡ tôi đứng lên.”
Thì ra đúng là hắn, tôi vội ngồi xổm xuống
đỡ hắn đứng lên: “Sao lại là cậu? Cậu không bị thương chứ? Sao cậu lại nằm trên
đất thế?”
Hắn tức giận phủi bụi trên người: “Không
có việc gì, bị người khác đẩy ngã thôi, sao cậu lại ở trong này?”
Tôi đang muốn mở miệng, thì có người
không biết sao lại rống lên một câu: “Cảnh sát đến đấy!” Cắt ngang ý nghĩ của
tôi.
Lâm Phù nhíu mày đưa mắt nhìn về phía
sau, rồi bắt lấy bả vai của tôi: “Chúng ta đi nhanh.”
Tôi gật đầu cùng hắn nhanh đi ra, chưa
đi được hai bước đã bị một chú cảnh sát ngăn lại.
Tôi cảm thấy thật đau lòng quá. Lâm Phù
cũng mặt xám như tro.
Tiếp theo lại càng bi thảm, không biết
ai đã báo cảnh sát, lúc cảnh sát đến chính là lúc nghe được âm thanh tiếng súng
vang lên. Người ở bên trong đều lao ra phía ngoài, nên không bắt được người nào
hết, đi vào liền phát hiện còn cả thảy tám người, vì vậy liền đem chúng tôi trở
thành nghi phạm.
Tên nổ súng khoảng hai mươi tuổi, tuy đã
nổ súng nhưng may mắn là không trúng người nào. Chẳng qua là đánh cho mấy tên
đàn em