
u Đạm Đạm, lần sau
giả bệnh tim đi. Xem thầy trị em như thế nào nhé.”
Con ma men Đản Đản
Đinh Trạch đã nói với tôi từ trước, thầy
giáo mới họ Chu này là một người chẳng hề đơn giản. Từ ngày đầu tiên biết anh
ta đến hôm nay, tôi xem như tự mình đã hiểu được.
Anh ta là một người t trong ra ngoài, từ
trên xuống dưới, từ đầu đến chân đều tản ra hơi thở đểu cáng.
Tôi thật sự bội phục Đinh Trạch ngay từ
đầu đã có thể nhìn thấu con người Chu Dật. Đúng là người tôi thầm mến, con mắt
cũng khác những người.
Tôi nghĩ dù mình có thật sự mang bệnh
tim, thì cũng cố yêu cầu bác sĩ làm cho tôi chết một cách không đau đớn, chứ đừng
giao tôi vào tay Chu Dật.
Buổi chiều, thời tiết bỗng sáng sủa hẳn
lên. Mùa thu ở thành phố A lạnh lẽo ít có ánh nắng ấm áp. Khí hậu tuyệt vời như
vậy mà chúng tôi phải ngồi ì trong lớp cắm cúi học tập, điều này càng khiến tôi
chán nản hơn. Tôi rủ hai bạn thân của mình là An Nhược và Lăng Linh lén lút trốn
học chạy đến khu phố mua bán phía sau trường đi dạo. Tất nhiên nó nhằm mục đích
tăng thêm màu sắc sinh động cho năm cuối cấp.
Lăng Linh rũ mắt xuống, nói: “Quên đi! Nếu
bị bắt lại, mẹ mình sẽ lột da mình mất.”
An Nhược che miệng cười không dứt, còn
tôi vỗ nhẹ lên vai bạn nhỏ Lăng Linh trấn an: “Chủ nhiện lớp chúng ta là Chu Dật,
chẳng phải cậu yêu anh ta nhất sao? Được ở một mình cùng anh ta là niềm mơ ước
thiết tha nhất của cậu mà.”
Mắt cô nàng sáng lên: “Đúng đúng đúng,
hay chúng ta trốn luôn cả buổi tự học đi, ha ha ha ha…”
An Nhược gật đầu dứt khoát: “Cậu đã muốn
ở chung một phòng với anh ta như thế, nếu nhỡ bọn mình bị bắt lại thì sẽ đổ hết
tội lên đầu cậu nhé. Bảo đảm mỗi ngày cậu sẽ được ăn cơm trưa với anh ta.”
“Mình cóc thèm! Hai người các cậu là cầm
thú.”
Chúng tôi vẫn tiếp tục cãi nhau ầm ĩ suốt
dọc đường đi cho đến cửa sau. Phố buôn bán này chủ yếu phục vụ cho đám học trò.
Bây giờ chỉ có thưa thớt vài người qua lại ngắm nghía. Một bên là dãy bán quần
áo lung linh đủ loại màu sắc, một bên tập trung các dãy quán ăn ngon miệng.
Tôi không có khả năng cưỡng lại những
dãy hàng vặt ở đây. Nào là lẩu cay, khoai tây chiên, sủi cảo, cơm chiên... đều
là những món ăn mà tôi yêu thích nhất.
Trong lúc tôi thèm nhỏ dãi, thì An Nhược
nhịn không nổi đã kéo tôi và Lăng Linh vào quán bán cánh gà nướng thoa mật: “Mẹ
ơi, mình nằm mơ cũng đều mơ thấy hương vị này.” An Nhược khịt khịt mũi hít một
hơi thật sâu.
Ông chủ quán nhiệt tình nướng cho chúng
tôi một vỉ miễn phí, An Nhược dẹp luôn hình tượng, lao vào ăn như hổ đói: “Wow,
ngon quá, các cậu ăn nhanh đi. Ăn xong món này, chúng ta đi ăn sủi cảo.”
[o_o'> Đúng là ‘thần ăn’.
Tôi rút ra một chân gà từ vỉ nướng, miễn
cưỡng gặm nhấm, hương vị không tồi, nhưng vẫn thua cách cha tôi làm. Tôi thầm
nghĩ, đến một ngày nào đó cho hai cô nàng này nếm thử tay nghề của cha, bảo đảm
bọn họ sẽ nhớ mãi không quên. Sau đó tôi sẽ uy hiếp họ, nếu không ngoan ngoãn lấy
lòng tôi, thì đừng mong được thưởng thức, ha ha ha...
Lăng Linh vừa ăn vừa mở to mắt nhìn về
sau lưng tôi: “Các cậu mau nhìn kìa.”
Tôi và An Nhược cùng quay đầu, thấy một
người đẹp quyến rũ đi lướt qua cửa hàng. Mái tóc xoăn dày thả tự nhiên, vóc người
thon thả làm người ta muốn ngoái đầu nhìn hoài.
An Nhược nuốt nước miếng xuống cổ họng:
“Là giáo viên hay là học sinh nhỉ? Đẹp
Tôi không để ý đến lời cô nàng, cứ có cảm
giác cô gái kia giống người phụ nữ đi đến cùng Lâm Phù và Chu Dật bên ngoài hội
đồng tính ‘Hủy’. Đáng tiếc, tôi chỉ nhìn thấy một bên mặt.
Ăn xong cái chân gà, cho dù thần ăn An
Nhược cũng không thể ăn thêm một bát sủi cảo. Thế nên cô nàng và Lăng Linh phớt
lờ luôn tôi, bàn bạc tìm nơi chụp ảnh.
Tôi âm thầm tức ói ra máu. Mấy cái ý tưởng
phiền chán này tôi đã cùng hai vị ‘nữ thần’ chơi đùa từ thời còn học cấp hai.
Thật chẳng ngờ bây giờ học cấp ba, mà Nhược Nhược và Linh Linh vẫn còn giữ được
tâm hồn trong trắng không tì vết như thế. Tôi khoái chí, không muốn làm họ mất
hứng, chỉ vào một quán nước bên cạnh.
“Hai cậu cứ đi đi, mình ăn no quá, sợ chụp
ảnh sẽ dọa mọi người.”
Bọn họ hung hăng nhục nhã tôi tráo trở.
Sau đó, tuyệt tình nghênh nganh bỏ đi, tôi buồn bực đến nghẹn họng.
Vốn nghĩ cả nhóm sẽ đi uống nước dừa, ai
dè chỉ còn mình tôi ôm cục tức đi uống một mình, đau lòng mà uống.
“Này…” Một giọng nam trong trẻo vang
lên.
Thật bất lịch sự, không biết gọi chủ
quán à?
“Này!” Hắn vẫn gọi.
Tôi tiếp tục uống nước dừa.
“Này, cái người tóc tai bù xù, mặc áo kẻ
xọc kia.”
Tôi cúi đầu liếc qua chiếc áo caro của
mình, lại nhìn mái tóc rũ xuống, im lặng ba giây, quay đầu lại.
Một khuôn mặt non choẹt hồng hào như búp
bê, với mái tóc mềm mại rũ trên trán, ánh mắt u buồn nhìn tôi chằm chằm. Cái
dáng vẻ èo uột ấy, còn ai ngoài Lâm Phù.
“Tên tôi là Chu Đạm Đạm đấy.” Đừng có gọi
bằng ‘này’.
Hắn gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Chậc chậc, nhìn xem hai má đau thương,
sóng mắt u sầu kia đi, bạn hãy nói thử khuôn mặt đẹp chói chang hơn mặt trời
này đang rầu rĩ chuyện gì đây? Còn gì thú vị hơn việc trốn học nữa
Tôi tiến lên như