
kia vừa đưa.
Hơn ba mươi tấm ảnh, lẳng lặng nằm bên
trong.
Hình như lúc nào cũng nhắc nhở các kiểu
qua lại ba năm trước đây, không khỏi thở dài than thở. Thế nào cũng không nghĩ
ra tôi còn có thể gặp lại anh lần thứ hai, cùng anh nói ngày này.
Hóa ra, chính là tôi sai.
Tôi giật lại khóa kéo, lôi túi da bò từ
trong ba lô ra, không hề miên man suy nghĩ, bình tĩnh đưa cho anh: “Là tới lấy
cái này sao?”
Anh nhíu mày, mím môi nhận lấy, sau đó
có chút suy nghĩ nhìn tôi: “Em...”
Tôi không đợi anh nói, gật đầu liên tục,
nói: “Em đi tìm anh, là chủ phòng hiện tại đưa cho, bảo em chuyển lại cho anh.”
Nói xong tôi do dự một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt đen nhánh của Chu Dật,
nói: “Anh cũng đừng suy đoán làm gì, em đã nhìn nội dung bên trong rồi.”
Nghe xong tôi nói, Chu Dật phút chốc thở
dài, trên mặt lộ ra vẻ quái dị, giống như trào phúng hoặc giống như là thẫn thờ,
chậm rãi lấy ảnh chụp bên trong ra, tùy ý nhìn mấy tấm, lại thả xuống lại.
“Nếu như em muốn, sẽ tặng cho em.”
Tôi nghe vậy kinh ngạc nhìn anh, cũng
không nhìn thấy một vẻ mặt châm chọc nào.
Tôi lắc đầu: “Anh đã cố tình tới lấy, chứng
minh nó rất quan trọng với anh, quân tử không giành đồ của người khác, anh vẫn
là tự giữ đi.”
Chu Dật thu hồi ý cười, sắc mặt xôn xao
trầm xuống, c mắt thâm thúy hẹp dài ẩn nhẫn tức giận trừng tôi, âm thanh đặc biệt
lạnh lùng: “Đối với anh rất quan trọng ư? Chu Đạm Đạm, mấy năm không gặp, công
lực chế giễu người khác của em thật ra tiến bộ không ít.” Anh hung hăng quăng mấy
cái túi lên không trung: “Nó quả thực rất quan trọng với anh, lúc nào cũng nhắc
nhở sâu sắc sự ngu xuẩn năm đó của anh, không phải sao?”
Bị anh nói như thế, lòng tôi sinh ra tức
giận, bĩu môi, buột miệng nói ra: “Anh đúng là ngu ngốc, anh là một người đàn
ông nói đi là đi, cái gì cũng không nói, lúc đó em đang phải đối mặt với kì thi
vào trường đại học, anh cũng không nghĩ tới cảm nhận của em? Keo kiệt!”
Anh không thể tin trừng mắt nhìn tôi,
gương mặt kín đáo che đậy cuồng nộ: “Chu Đạm Đạm, em...”
Anh nghẹn ngào, cái gì cũng không nói
nên lời, chỉ là yên lặng nhìn tôi, tự khiển trách lại tự đau lòng.
Trong lòng tôi hối hận không dứt, thật
muốn nhặt một cục đá đánh vào đầu mình để kết thúc.
Càng làm cho người này nổi giận...
Ba năm qua, cái gì cũng không thay đổi,
nhưng thật ra lại trở thành âm tình bất định như vậy, tính nết ương bướng phẫn
nộ, làm đoán không được, đau đầu ghê!
Trầm mặc…
Trầm mặc, trầm mặc...
Trong lúc nhất thời bầu không khí trở
nên vô cùng tế nhị.
Chu Dật trầm mặc thật lâu, sau đó như là
quyết tâm đặt lễ đính hôn, mặt mày lạnh lùng xoay người bỏ đi.
Tôi lập tức nhanh tay lẹ mắt túm lấy góc
áo anh: “Chờ một chút, em muốn mời anh ăn một bữa cơm.”
Anh buông một tay, chậm rãi nắm thành nắm
đấm, giận không thể át nói: “Chu Đạm Đạm, anh không phải vì muốn ôn chuyện với
em mới trở về.”
Anh nhắm mắt, rồi mở ra, đôi mắt sâu sắc
giống như muốn nuốt hết tất cả: “Ba năm trước đây chúng ta đã chia tay rồi.”
Tôi cắn môi dưới, đầu ngón tay bấm thật
sâu vào lòng bàn tay, cố gắng hết sức bình tĩnh nói: “Em biết, ngày hôm nay em
đến tìm anh cũng là có nguyên nhân. Mẹ... mẹ của em, tất cả mọi chuyện, em đều
đã biết hết s, cho nên muốn chính thức xin lỗi anh.”
Anh lạnh lùng hất tay... hỏi: “Cho nên,
em đặc biệt tới tìm anh, để xin lỗi?”
“Đúng...”
Anh không thể nghe thấy cười nhạo một tiếng,
sau đó chậm rãi nói: “Xin lỗi hay gì đấy, thì coi như xong. Nếu như em làm vậy,
chỉ là muốn để cho lương tâm em được dễ chịu.” Anh dừng lại, hai mắt nhìn tôi,
mềm nhẹ nói: “Vậy thì anh nói cho em biết, cho tới bây giờ anh chưa từng ghét
em, vậy lời xin lỗi của em cũng có thể bỏ đi.”
Chu Dật nói xong muốn đẩy rớt cánh tay
đang nắm góc áo anh của tôi: “Cho nên Chu Đạm Đạm, buông tay!”
“Em không!” Tôi cố chấp kéo anh: “Em
không buông!”
Anh nâng giọng, sắc bén đến cực điểm:
“Buông ra.”
Tôi bị anh hù dọa khiến sắc mặt có vẻ luống
cuống, nhưng tay càng túm chặt hơn, nói năng lộn xộn với anh: “Chu Dật... Xin lỗi,
xin lỗi xin lỗi xin lỗi, em sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh, xin anh.”
Tôi vừa nói, viền mắt cũng đỏ theo.
Thấy vẻ mặt bình tĩnh không tỏ thái độ của
anh, đôi mắt tôi trông mong nhìn anh, âm thanh toát ra một tia cầu xin: “Em sai
rồi... Chu Dật. Chu Dật, Chu Dật...”
Trong mắt anh hiện lên một tia phức tạp,
vẻ mặt biến hóa thất thường, cuối cùng bình tĩnh trở lại, hết cách nhẹ thở dài,
trán cau lại nói: “Trong công ty anh còn có việc phải xử lí, em có thể phải chờ
anh một lúc. Hơn nữa.” Anh nâng cổ tay nhìn một lúc: “Lúc này ăn có hơi sớm một
chút.”
Bốn giờ mười tám phút, tôi yên lặng.
“Vậy em chờ anh ở đâu?”
Anh bình tĩnh, hai mắt đảo qua nhìn Lý
Đông Lâm ở phía sau tôi, nói: “Đến công ty anh chờ, đỡ phải lát nữa đi đón em.”
“Ờ...”
Tôi vô ý thức quay đầu nhìn Lý Đông Lâm,
hắn cười tủm tỉm đứng lên thản nhiên đi tới bên cạnh tôi, lễ phép gật đầu với
Chu Dật, chẳng nói gì nữa.
Tôi không khỏi có chút buồn bực của Lý
Đông Lâm, tuy rằng Chu Dật không dạy hắn, nhưn