
rên giường, còn có ảnh chụp chung của tôi và
anh vào lễ Giáng Sinh.
Tóc trong ảnh so với hiện tại dài hơn rất
nhiều, đáy mắt cũng không có bọng mắt thâm đen.
Không gặp được Chu Dật nhưng ngoài ý muốn
thấy được những bức hình này, tâm tư trong lòng tôi nặng nề hơn một chút.
Những bức ảnh này, là anh không cẩn thận
để quên ở chỗ này, hay là cố ý không mang đi?
Tôi dè dặt đặt lại trong túi, cùng Lý
Đông Lâm chuẩn bị rời đi.
Đi qua chỗ vườn hoa, tôi ngẩng đầu nhìn
sân thượng, các loại bồn hoa ở phía trên kia cũng chẳng biết đã đi đâu rồi...
Tôi thở dài, nhấc chân muốn chạy, mới vừa
đi hai bước, giống như bị điểm huyệt mà cứng ngắc tại chỗ, nhìn thẳng người
đang đi tới từ phía trước.
Là anh, làm sao lại là anh?
Chẳng phải anh đã không còn ở đây nữa ư?
Làm sao tôi lại tình cờ gặp lại anh ở
tình huống như vậy?
Sau khi Chu Dật về nước, đây là lần thứ
hai tôi nhìn thấy anh.
Lạnh lùng trong gió, tóc đen mềm của anh
bị thổi có chút lộn xộn, hai tay đút ở trong túi áo khoác ngắn màu đen.
Lộ ra khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt
hút hồn cũng vẫn không nhúc nhích nhìn mình, mang theo cảm giác áp bách nặng nề.
Đó là loại vẻ mặt nào chứ?
Tôi sâu sắc nhìn về quá khứ.
Anh đứng đó không hề đi về phía trước,
cũng không xoay người, đứng ở trong gió, kiêu ngạo buồn phiền.
Lý Đông Lâm khẽ thở dài: “Đi thôi, cậu
còn đang chờ cái gì chứ?”
Tôi bỗng chốc giật mình tỉnh giấc, ngay
cả tay chân cũng không đặt ở đâu, hoảng hốt đi từng bước về phía anh.
Giương mắt sợ hãi nhìn anh, cuối cùng cố
lấy dũng khí, âm thanh giống như muỗi kêu một tiếng: “Thầy...”
Ánh mắt sắc bén của anh vèo vèo bắn qua,
hừ lạnh một tiếng, không đợi tôi phản ứng lại, anh đã quả quyết xoay người bỏ
đi, để tôi lại phía sau.
Lòng tôi nôn nóng, vội vàng đuổi theo, ở
phía sau gọi anh: “Chu Dật.”
Nhưng ai biết anh lại phảng phất giống
như không nghe thấy được, đi nhanh hơn.
Tôi không hiểu, phát cáu, lập tức cầm
cái túi trong tay hung hăng ném về phía cái gáy của anh: “Chu Dật, anh đứng lại
đó cho em!!”
Em cao hơn
Tôi không hiểu, phát cáu, lập tức cầm
cái túi trong tay hung hăng ném về phía cái gáy của anh: “Chu Dật, anh đứng lại
đó cho em!!”
Hiệu quả tốt, anh nhất thời dừng bước,
kéo căng vẻ mặt cứng ngắc quay qua, nhặt ba lô trên mặt đất lên, cầm trong tay.
Tôi vì che giấu sự xấu hổ của mình, giả
vờ ngang ngược hỏi anh: “Thế nào? Em là con mãnh thú và dòng nước lũ sao, vừa
thấy mặt đã bỏ chạy rồi?”
Chu Dật sửng sốt, nhếch nhếch khóe miệng,
cũng học giọng điệu của tôi, hỏi ngược lại: “Anh đây là bia ngắm sao, vừa thấy
mặt đã đánh người?”
“…”
Cuộc gặp mặt này so với trong tưởng tượng
của tôi căn bản không giống vậy mà!!
Tôi hẳn là nên lễ độ bình tĩnh, nói:
‘Xin chào, thật vui khi được gặp lại anh.’
Anh hẳn là nên lễ phép trả lời: ‘Anh
cũng vậy.’
Sau đó hai người giống như thủ tướng qu
gia gặp nhau, thảo luận xoay quanh cuộc sống tốt đẹp một hồi, cuối cùng nắm
tay, từng người rời đi chứ.
Tôi quả nhiên, quá mơ mộng rồi.
Chu Dật cau mày, nắm tay rung rung balô
của tôi, hất cằm lên hỏi: “Từ bỏ sao?”
Tôi bất đắc dĩ, không biết làm gì khác
hơn là tiến đến gần anh, nhận lấy balô trong tay anh.
“Cảm ơn.”
Anh không thèm nhìn thẳng, hờ hững gật đầu,
sau đó đôi mắt phượng liếc nhìn bằng nửa con mắt, giống như không để ý mà hỏi
thăm: “Em, tới nơi này làm gì?”
Thân thể tôi cứng đờ, trong đầu lập tức
hiện ra ba dấu chấm than!!!
Tôi thực sự là tột cùng ngu ngốc, vừa rồi
bộ não rút gân mới có thể gọi anh lại, hiện tại thì xong rồi, làm sao giải
thích cho anh đây.
“Ờ…”
Lí do đáng vứt đi nhất: Nhất thời đi
ngang qua, nhìn phong cảnh bên trong rất đẹp, đặc biệt đến nhìn.
Quên đi, tôi cũng không muốn Chu Dật cho
rằng ba năm không gặp, đầu óc của tôi có bệnh.
Lý do chính thức nhất: Em đến đây làm
gì, hình như không liên quan đến chuyện của anh chứ?
…Vừa mới gặp mặt, vẫn là không nên làm
anh tức giận.
Lý do không biết xấu hổ nhất: Lý Đông
Lâm cũng ở chỗ này, em tới chơi.
Tôi do dự quay đầu lại nhìn Lý Đông Lâm
đang ngồi ở mép bồn hoa, lại quay lại nhìn mắt Chu Dật.
Không khỏi ngửa đầu kêu rên một tiếng,
tôi nên làm cách nào đây!
Hai tay Chu Dật khoanh trước ngực, trên
cao nhìn xuống, cười như không cười hỏi: “Ờ cái gì?”
Tôi chỉ cúi thấp đầu, tuy rằng trong
lòng không tình nguyện, nhưng vẫn là lão lão thật thật nói rằng: “Mấy tuần trước
tình cờ biết anh về nước, vừa lúc hôm nay rảnh rỗi nên đến đây xem.”
Tôi đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ hôm nay rảnh
rỗi, cho anh biết bình thường tôi cũng bận rộn, chỉ là ngày hôm nay đặc biệt rảnh
rang, mới tới được, tuyệt đối tuyệt đối không phải vạch kế hoạch mấy tuần rồi.
“Ô…” Chu Dật nhíu mày không nói gì,
nhưng mà vẻ mặt vốn âm trầm đã thay đổi dịu đi.
Tôi nhân cơ hội này, vội vàng hỏi: “Vậy
hôm nay anh qua đây là…?”
Anh ngẩng đầu nhìn chỗ sân thượng nói:
“Qua lấy chút đồ đạc, lúc đi quá vội vàng, để quên vài thứ ở đây.”
Trong ngực tôi còn ôm ba lô, bên trong
không có nhiều đồ, ngoại trừ ví tiền, chìa khóa ra chỉ còn lại cái túi da bò mà
người phụ nữ