
ộ ra nụ cười ý vị thâm trường . Có
rất nhiều thứ cần hắn làm, vì kỹ thuật thế giới này lạc hậu, có nhiều thứ không
thể làm ra. Nhưng người kia lại có thể đem bốn cần điều khiển của tàu lượn làm
tinh tế như thế. Như vậy đối với dụng cụ leo lên tường thành, cung nỏ dùng cung
cấp cho quân đội, súng bắn đá, nếu như hắn có thể làm ra , như vậy thời đại này
có thể đổi về trong tay của Cô Vân. Nghĩ đến chỗ này ánh mắt Nhược Khả Phi càng
thêm thâm thúy .
"Như thế, thật đúng là báu vật ." Hiên Viên
Cô Vân trầm ngâm nói, "Nhưng, Phi nhi nàng muốn để hắn làm cái gì? Làm
nhiều tàu lượn sao? Để có thể bay đến phía sau quân địch, nhưng vật kia không
phải dễ sử dụng, ít nhất phả biết chọn hướng gió, đúng không?" Hiên Viên
Cô Vân đang nhớ lại điều kiện cần có khi mình lần đầu tiên sử dụng tàu lượn.
Mình và Phi nhi đứng ở trên vách núi rất cao, sau đó hướng gió chính xác mới có
thể bay ra xa như vậy.
"Ai nha, Tiểu Vân Vân của ta trở nên thông minh
rồi." Nhược Khả Phi cười rộ lên, lại trốn tránh câu
hỏi kia của Hiên Viên Cô Vân, chỉ cười giúp Hiên Viên Cô Vân chải tóc, tiếp tục
nói: "Vật kia thật hữu dụng, là vũ khí lợi hại dung để đánh bất ngờ, nhưng
đúng như ngươi nói phải có điều kiện mới có thể sử dụng."
Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên vươn tay nắm chặt bàn tay
nhỏ bé của Nhược Khả Phi chậm
rãi nói: "Phi nhi ~~~"
"Sao?" Nhược Khả Phi nhìn Hiên Viên Cô Vân
mái tóc đen mượt như mực, hỏi nhỏ.
"Có đôi khi, ta suy nghĩ, nàng rốt cuộc là
ai?" Thanh âm của Hiên Viên Cô Vân trầm thấp, mang theo chút mờ ảo không
chân thật. Giống như đang hỏi Nhược
Khả Phi, càng giống như đang hỏi chính mình. Phi nhi gây cho hắn rất
nhiều ngạc nhiên và bí mật.
Dường như mình làm sao cũng nhìn không thấu, xem không xong.
"Ta chính là ta a." Nhược Khả Phi rút tay
ra, giúp Hiên Viên Cô Vân chải tóc xong.
"Cũng đúng, ngươi chính là ngươi. Ta nghĩ nhiều
như vậy làm cái gì chứ?" Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên cười
rộ lên, cười thoải mái. Đúng vậy a, mặc kệ Phi nhi là thần bí đến
mức nào, nhưng nàng chính là Phi nhi của mình. Là tiên, là yêu, hay là người
đều không có bất kỳ quan hệ gì, không phải sao? Quan trọng nhất là, nàng bây
giờ đang ở bên cạnh mình. Mình có thể ôm nàng vào lòng bất cứ lúc nào.
Hai người rửa mặt xong đi đến nhà ăn, Mạc Ngôn đã sớm
ăn xong đang lo lắng chờ đợi . Vừa thấy Nhược Khả Phi vào, liền kích
động chạy nhanh đến tiếp
đón, Nhược Khả Phi thế này mới phát hiện đôi mắt Mạc Ngôn đều
là đen . Một đêm vẫn không có ngủ sao? Nhược Khả Phi hé miệng nín cười. Người
này đối với mấy cái này cũng quá cuồng nhiệt rồi.
"Cô bé con, ngươi cũng thật chậm, nhanh chút, ăn
xong nhanh chút, ăn xong vẽ giấy cho ta." Mạc Ngôn dồn dập thúc
giục, liếc mắt một cái cũng không có nhìn qua Hiên Viên Cô Vân ở một bên .
Hiên Viên Cô Vân cũng không giận, tự mình ăn thức
ăn sáng.
Nhược Khả Phi mỉm cười gật đầu hướng Mạc Ngôn cam
đoan: "Vâng, tiền bối, ta ăn xong nhất định sẽ vẽ cho người." Nhược
Khả Phi cũng ngồi xuống ăn thức
ăn sáng.
Mạc Ngôn ngồi ở một bên, chân không ngừng rung rung
biểu hiện ra nội tâm nôn nóng. Còn bọn hạ
nhân bên cạnh đều là vạn phần kinh
ngạc cùng tò mò. Người vô lễ như
thế rốt cuộc là ai vậy?
Hiên Viên Cô Vân ăn xong muốn ra khỏi cửa, Nhược Khả
Phi bước đến đưa tiễn, Hiên Viên Cô Vân một phen kéo Nhược Khả Phi qua ở
nàng bên tai khẽ nói: " Mỗi một lần đừng vẽ cho hắn nhiều quá, nếu như
nàng không muốn hắn kiệt sức mà chết.”
Nhược Khả Phi gật gật đầu, ý bảo hiểu rõ. Thì ra Hiên
Viên Cô Vân đã nhìn ra trước mắt người
này là cuồng nhiệt như vậy sao?
Ý thức được người như thế một khi có cảm thấy hứng thú gì đó sẽ nhìn không ngủ
không nghỉ. Ý nghĩ sâu sắc như thế này có thể nói lên Cô Vân của mình lại càng
thêm thành thục sao? Nhược
Khả Phi mỉm cười đưa Hiên Viên Cô Vân đi rồi mới mang theo Mạc Ngôn đến thư
phòng.
Trong thư phòng, Tiểu Vũ đưa nước trà liền tới cạnh
cửa trông chừng, Diêm Diễm lại giống như một con chim lớn ngồi trên xà ngang
trong thư phòng, ăn điểm tâm mà Nhược Khả Phi nói đặc biệt làm cho hắn. Thường
thường không cẩn thận lộ ra ánh mắt thỏa mãn say mê .Nhưng trên gương mặt vẫn
lạnh lùng như cũ. Thấy thế Tiểu Vũ cứ trợn mắt nhìn mãi, nàng thực sự không
hiểu nổi, một tuyệt thế cao thủ như thế mỗi khi nhìn thấy thức ăn trở nên không
có tiền đồ như vậy. Còn có hoa văn khắc trên
thân kiếm lại buồn cười chết người . Trên binh khí tuyệt thế lại có thể khắc
sợi mì hoành thánh.
Nhược Khả Phi đưa bức vẽ thiết kế tạo nên cung nỏ. Vốn
dĩ nàng biết phương pháp chế tác những cung nỏ này, nhưng nàng không nói cho
Mạc Ngôn biết. Nàng không chỉ dẫn,bởi vì nàng muốn thử xem, Mạc Ngôn có thể làm
ra cung nỏ thật sự giống như chờ mong của nàng hay không.
Cung nỏ theo tài liệu lựa
chọn sử dụng đến công cụ chế tác, còn
có cách chế tác ra tên nỏ cũng không phải rườm rà bình thường.
"Tiền bối, nhìn hiểu không?" Nhược Khả Phi
ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Ngôn nhẹ giọng hỏi.
"Có ý tứ, vật này, so với cung tiễn bình
thường thoạt nhìn thoải mái
hơn." Mạc