
cũng không phải do anh
quyết định ! Viên gia có ba người con trai, mà nhà cô chỉ có một nữ nhi
là cô, bên trọng bên khinh liếc một cái đã có thể nhìn ra ! Anh ở đó chờ ngày đính hôn đi !
Đọc báo mỗi sáng sớm là thói quen của Thang
Viên, cũng là truyền thống của công ty, chỉ là hôm nay, bức hình lớn
trên tạp chí giải trí trước mặt lại làm cho cô sững sờ tại chỗ, ngay cả
đồng nghiệp gọi cô cũng không nghe. Tuấn nam mỹ nữ, hẹn hò ở quán cà phê lãng mạn, nam cầm trong tay ly cà phê cười hết sức ấm áp, nhìn nữ ánh
mắt tràn đầy nhu tình, mà nữ nhân còn lại mắc cỡ đỏ bừng mặt, bộ dáng cô gái nhỏ. Bàn tay cầm tờ báo nắm chặt lại, trái tim giống như bị thứ gì
bén nhọn xẹt qua, xuyên qua lớp màng mỏng đâm vào chỗ sâu nhất. Đau đớn
càng ngày càng rõ ràng, nước mắt trong nháy mắt liền đầy tràn hốc mắt,
tay không tự giác vuốt cặp mắt dịu dàng của nam nhân trong hình, nước
mắt cuồn cuộn rơi xuống.
"Thang Viên, Thang Viên cậu làm sao
vậy?" Đồng nghiệp chung phòng phòng làm việc đẩy Thang Viên một cái,
đang tốt vậy tại sao lại khóc cơ chứ ?
Thang Viên lúc này mới
phát hiện ra tờ báo trên tay đã sớm bị thấm ướt, tính gấp tờ báo lại che giấu, Thang Viên xoa xoa khóe mắt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Không có, không có gì, chính là đứa bé bị lừa bán quá đáng thương, không nhịn được liền rơi nước mắt."
"Thế nào mềm lòng như vậy!" Đồng nghiệp vỗ vỗ bả vai của cô lắc đầu một cái đi ra ngoài.
Thân thể Thang Viên rốt cuộc mềm nhũn, cả người gục ở trên bàn. Không trách
được. . . Không trách được đã vài ngày rồi không nhìn thấy anh. Thì ra
là rốt cuộc đã gặp được người kia.
Anh rốt cuộc như cô mong muốn
có cuộc sống mới, có tình yêu mới, cô nên cao hứng dùm cho anh, đúng, cô nên vui mừng, từ đó về sau không còn người dây dưa không ngớt với cô
rồi, không còn người ở dưới lầu nhà cô đợi cô đi làm, không còn lừa gạt, cũng không còn quan tâm cùng dịu dàng đếm không hết. . .
Cô ở
trong lòng tự an ủi mình, cố gắng tiếp tục lừa gạt lòng mình, nhưng nước mắt lại như cũ không cầm được đã nói rõ tất cả. . .
Cô chưa kịp
điều chỉnh tốt cảm xúc, liền bị quản lý mặt nghiêm túc gọi vào phòng làm việc, Thang Viên lau sạch sẽ nước mắt, đại não vẫn hỗn loạn như cũ, vô
tri vô giác vào phòng làm việc của quản lý, vô tri vô giác nghe quản lý
thao thao bất tuyệt, đến cuối cùng mới bắt được mấu chốt: Quý Vân Phong
vào bệnh viện, trước khi hôn mê kêu tên của cô !
"Quý Vân Phong vào bệnh viện?" Thang Viên có chút không dám tin hỏi ngược lại.
"Ừ, chuyện ngày hôm qua, buổi tối quá muộn cũng không thông báo cho cô,
sáng sớm hôm nay liền nói cho cô biết, cho cô một ngày nghỉ, đi thăm cậu ấy đi, thương thế của cậu ấy vô cùng nặng." Quản lý nghiêm túc nói.
"Bị thương. . . Bị thương ? Anh ta như thế nào rồi ?"
"Bị người đánh, xương sườn gãy thành năm đoạn, cũng không biết là ai ra
tay, thật ác độc !" Quản lý lắc đầu, trong mắt tràn đầy tức giận.
Bị người đánh . . . Thang Viên xoay người cũng không quay đầu lại chay ra
bên ngoài. Căn bản không cần điều tra, cô biết là ai, cái tin nhắn kia
còn tồn tại trong điện thoại di động của cô, chính là chứng cớ ! Tại sao anh phải khuấy đảo cuộc sống của cô loạn thành một đoàn mới cam tâm ?
Đã nhiễu loạn lòng cô còn chưa đủ sao ? Thang Viên chợt dừng bước, mình
mới vừa nghĩ cái gì ? Tại sao có thể sinh ra ý nghĩ như vậy ?
Tâm loạn, tâm loạn, dưới tình huống nào tâm mới có thể loạn ?
Cô che ngực từ từ tuột xuống theo bên tường, trên đường phố mọi người đi
ngang qua nhìn cô với ánh mắt quái dị, cô hoàn toàn không quan tâm, chỉ
đứng ở nơi đó ôm thật chặt đầu gối của mình hung hăng rơi nước mắt. Thì
ra trong lúc bất tri bất giác, anh đã sớm xâm chiếm lòng của cô, mệt cô
còn tưởng rằng đời này mình có thể bảo quản tốt tình cảm, cuối cùng lại
như cũ không cản được anh lại gần. Vốn cô chỉ cảm thấy mình với anh
chẳng qua là lệ thuộc, là nhàn nhạt thích thôi.
Mà bây giờ, rốt cuộc cô mới biết, cô yêu anh, chỉ là, quá muộn. . . . . .
Chuyện tình cướp đoạt bạn trai người khác cô không làm được, cô so với ai khác đều có cơ hội gặp anh trước, lại nhẫn tâm đem anh bỏ qua. Từ đó về sau, thiếu niên như ánh mặt trời đó, không, phải là nam nhân biết cười biết
giận, có lúc ác độc có lúc dịu dàng cũng chỉ có thể tồn tại trong trí
nhớ của cô.
Thang Viên đỡ tường từng chút đứng lên, lau đi nước
mắt đầy mặt, rốt cuộc bước chân về phía trước, mặc kệ như thế nào, bây
giờ trong bệnh viện còn nằm một người cần chăm sóc.
Tác giả có
lời muốn nói: mọi người đều nói bánh trôi độc ác, thật ra thì cô chỉ là
một đứa trẻ cố chấp, một khi cô nghĩ thông suốt chính là vĩnh viễn
Bánh trôi sẽ đối với Viên Tiêu rất tốt, không tưởng tượng được, phía sau rồi sẽ biết.
Ta đây sẽ không uất ức Viên Tiêu ~~~
Thang Viên gần như không nhận ra Quý Vân Phong, hắn nằm trên giường bệnh, cô đơn một mình, đầu quấn một lớp băng gạc màu trắng thấm máu, cánh tay, cẳng chân đều
bị thạch cao cố định, muốn động cũng không thể động. Nhìn thấy cô tới,
hắn mặt nhăn mày nhó nặn ra một nụ cười: "Thang Viên, em tới rồi!"
Phải