80s toys - Atari. I still have
Thang Tiêu

Thang Tiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324245

Bình chọn: 10.00/10/424 lượt.

vào,

anh chạy thẳng tới trước mặt Thang Viên, một phát bắt lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi phòng bệnh, Thang Viên mở miệng định nói chuyện, cuối cùng

vẫn ngậm lại, mặc anh kéo cô tới cuối hành lang.

"Vừa rồi em có ý gì?" Hai tay Viên Tiêu chống trên tường, lấy một tư thái cường thế

tuyệt đối nhốt Thang Viên ở trong khuỷu tay mình, cúi đầu cắn răng

nghiến lợi hỏi.

Xoang mũi tràn đầy mùi hương quen thuộc trên

người anh, hương vị rất tươi mát, quen thuộc đến nỗi khiến Thang Viên

gần như muốn khóc. Lồng ngực anh đang ở trước mắt cô, khẽ lên khẽ xuống, sinh mệnh tươi mới như vậy, cuối cùng cũng không thuộc về cô. Thang

Viên cúi đầu không nói được lời nào, sau khi nhìn thấy anh, cô bi ai

phát hiện, cô căn bản không thể tức giận với anh, mặc dù người đang nằm

bên trong phòng bệnh kia bị anh đánh đến thương tích đầy mình.

"Không muốn nói chuyện với anh?" Lửa giận trong mắt Viên Tiêu lại bùng cháy

lên, một cánh tay anh đột nhiên vòng quanh thắt lưng mảnh khảnh của cô,

một cánh tay khác cường ngạnh nâng cằm cô lên, nhìn hai mắt đỏ bừng của

cô, tâm tình bị đè nén nhất thời bạo phát ra: "Em quan tâm hắn ta như

vậy sao? Hắn còn chưa chết, em khóc cái rắm gì! Chờ đến khi hắn chết,

anh cho em khóc đủ!"

"Viên Tiêu, anh không thể! Anh bỏ qua cho

anh ta đi, bỏ qua cho anh ta có được không? Coi như tôi van xin anh!" Cô biết gia đình anh không tầm thường, cũng biết anh có nhiều đặc quyền

hơn người bình thường, nhưng đó là giết người, cô tuyệt đối không thể để anh làm ra hành động phạm pháp được! Cô muốn anh sống thật tốt mà không bị nhiễm một vết nhơ nào.

Không ngờ sự cầu tình của cô lại khiến Viên Tiêu lầm tưởng rằng cô không bỏ được Quý Vân Phong. Tâm tình của

anh vốn không ổn định, nghe thấy lời nói của cô, lý trí trong đầu liền

sụp đổ trong khoảnh khắc, lồng ngực đau đớn như muốn nổ tung, trong đầu

chỉ còn lại một ý niệm: cô thích người khác, cô hoàn toàn không cần anh

nữa!

"Em thích hắn ta có phải không? Tốt, tốt, rất tốt!" Viên

Tiêu cắn chặt răng, âm thanh lộp cộp vang dội, trên mặt hiện lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ, anh chợt đẩy Thang Viên ra khỏi ôm ấp của mình, bước nhanh tới phòng bệnh Quý Vân Phong, ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng:

"Vậy anh phải đi giết hắn!"

Chỉ cần người kia không ở đây, ánh

mắt của cô sẽ dừng lại trên người anh một lần nữa. Tại sao cô bài xích

anh, tại sao bỗng dưng không thương anh nữa, anh rõ ràng cực kì ngoan

ngoãn mà. Thì ra đều do tên đàn ông kia phá rối! Không thể bỏ qua, tuyệt đối không thể bỏ qua được! Cô là của anh, anh đã gọi cô là vợ, anh chỉ

có cô, người muốn mang cô đi đều phải chết!

"Đừng… Viên Tiêu, anh dừng lại! Dừng lại đi!" Thang Viên lảo đảo nghiêng ngã đuổi kịp Viên

Tiêu, ôm lấy anh từ phía sau: "Viên Tiêu, tôi xin anh... Anh tỉnh táo

một chút, tỉnh táo một chút." Thang Viên cầu khẩn, hi vọng giọng nói của cô có thể khiến anh tỉnh táo lại. Nhưng không thể được, Viên Tiêu căn

bản không còn một chút lý trí nào.

Anh đẩy Thang Viên ngã xuống

đất, cặp mắt đỏ hồng, thở hỗn hễn bước nhanh về phía trước. Anh không

nghe thấy gì hết, thế giới ở trước mặt anh dường như bị thu nhỏ đi, cũng dường như bắt đầu mở rộng không giới hạn, anh có thể nghe thấy giọng

nói khiêu khích của tên đàn ông kia trong phòng bệnh, có thể nghe thấy

tiếng thở dốc khỏe mạnh của hắn, thậm chí có thể nghe thấy hắn nói lời

ngon tiếng ngọt với cô… Anh gắt gao siết chặt quả đấm, trên mu bàn tay

nổi gân xanh, trên hai quả đấm giống như ngưng tụ toàn bộ sức mạnh của

anh, chỉ cần một quyền là có thể hủy thiên diệt địa.

"Viên Tiêu!" Thang Viên thét lên, mắt thấy Viên Tiêu sắp tiến vào phòng bệnh, cô căn bản không thể đuổi kịp anh! Từ khi sống lại đến nay, cô đều an tĩnh mà

bình thản, cô chưa từng lo lắng, không làm được gì như bây giờ, làm sao

cô có thể trơ mắt nhìn anh làm ra loại chuyện như vậy trước mặt cô chứ,

cô biết, một khi Viên Tiêu đẩy cửa phòng bệnh ra, hết thảy sẽ không còn

cách nào để vãn hồi. Ngay khi tay Viên Tiêu đụng vào cửa phòng bệnh,

Thang Viên nhắm hai mắt lại, chợt hô lên: "Viên Tiêu, không phải anh

muốn kết hôn sao?"

Tay Viên Tiêu dừng lại, từ từ quay đầu, giọng nói vẫn còn cứng nhắc: "Cái gì?" Cảm xúc của anh còn chưa hòa hoãn lại

từ trong bạo ngược. Thang Viên cũng không quan tâm tới đau đớn trên

người, vội vàng đứng dậy từ dưới đất, vọt tới bên cạnh Viên Tiêu, hung

hăng ôm lấy anh: "Viên Tiêu, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện có được

không? Nhiều người đang nhìn chúng ta kìa."

Con ngươi Viên Tiêu

xoay vòng, lúc này mới phát hiện có rất nhiều người trên hành lang đang

nhìn về phía bọn họ, nhưng anh không quan tâm, chỉ bình tĩnh nhìn Thang

Viên: "Kết hôn? Có ý tứ gì?"

"Anh theo tôi ra ngoài, dù sao Quý

Vân Phong vẫn còn ở đây, anh ta sẽ không chạy mất." Ánh mắt Thang Viên

có chút ảm đạm, rất nhanh lại bị cô che giấu, quay đầu đi ra ngoài,

thanh âm xa xa truyền vào lỗ tai Viên Tiêu: "Nếu tôi nói xong anh còn

muốn kiên trì, như vậy thì tùy anh."

Viên Tiêu nhìn theo bóng

lưng Thang Viên, lại nhìn nhìn phòng bệnh, trầm mặc mấy giây liền