Duck hunt
Thang Tiêu

Thang Tiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324283

Bình chọn: 9.5.00/10/428 lượt.

i thư phòng của cha, kiên quyết bày tỏ

muốn gả cho Viên Tiêu. Cha cô rất kinh ngạc, lại như cũ gật đầu đáp ứng, dù sao cũng là người Viên gia, huống chi Viên Tiêu là em trai ruột của

Viên Địch, mặc dù lời đồn đãi về Viên Tiêu không được tốt, nhưng đại

khái tính tình rất tốt, mặc dù nữ nhi chạy không khỏi số mạng kết thân,

nhưng ông luôn luôn muốn cô có thể tìm người đáng để phó thác cả đời.

"A Tiêu" Chu Như xấu hổ mở miệng, đối mặt với người mình thích dù thế nào

cô cũng không buông tay, tuy nói đã từng chơi bời qua, nhưng cũng là vui đùa một chút mà thôi, đến thời điểm cần nghiêm túc cô mới phát hiện

kinh nghiệm từ trước không dùng được chút nào.

Phịch một tiếng,

ly cà phê trên tay Viên Tiêu nặng nề đặt xuống bàn, ánh mắt rét lạnh tựa như băng: "Ai cho phép cô gọi tôi như vậy ?" A Tiêu, a Tiêu, rất nhiều

rất nhiều năm trước, thời điểm nữ nhân kia tâm tình tốt sẽ gọi anh như

vậy, khi đó, anh cảm thấy tất cả ở trước hai chữ này đều không quan

trọng, chỉ cần bà ấy có thể lúc nào cũng gọi anh như vậy, mặc kệ bà ấy

như thế nào bỏ rơi anh, như thế nào đánh mắng anh, anh đều có thể tha

thứ cho bà. Nhưng hôm nay, anh đã sớm hiểu, hai chữ này cũng chỉ do nữ

nhân kia ban ơn, trong lòng của bà ta trừ Viên Chiến đã không còn gì

khác.

Vật đổi sao dời, anh khinh thường bố thí tình cảm với người khác, thứ anh muốn tự nhiên anh sẽ theo đuổi, dù có như thế nào cũng

phải lấy được! Mà trong cái thế giới này, cũng chỉ có người kia có thể

có được toàn bộ tình cảm của anh, về phần những người khác, anh căn bản

cả nhìn một cái cũng ngại phiền.

Chu Như không biết, cô tự cho

đây là bày tỏ thân thiết lại chạm trúng bãi mìn của Viên Tiêu. Ánh mắt

của anh thật đáng sợ, sắc bén tựa như có thể cắt rách cả người cô, Chu

Như căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Viên Tiêu, chỉ có thể cúi đầu

có chút uất ức lẩm bẩm nói: "A Tiêu, anh thật hung dữ. . ." Giọng nói

dinh dính khiến Viên Tiêu thiếu chút nữa trực tiếp kích động, nhưng

không thể, anh nhất định phải biết rõ tình huống.

"Tại sao muốn đính hôn cùng tôi?" Viên Tiêu không chút kéo dài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Chu Như đỏ mặt, anh hỏi như thế không phải là muốn cô cùng anh thổ lộ sao?

Cô, một nữ nhân tốt như cô sao không biết thẹn! (mèo: hừ, cũng dám nghĩ

vậy nữa sao.) Nhưng, Chu Như cắn cắn môi, đây là một cơ hội tốt, cô nhất định phải nắm chặt! Nghĩ tới đây cô bỗng ngẩng đầu nói: "Em. . .em

thích anh !"

Xuy - thích? Vừa thấy đã yêu? Thật là nữ nhân đủ

nông cạn, lại một con cá coi trọng tấm da của anh. Viên Tiêu không kiềm

hãm được sờ sờ mặt, gương mặt này thật có lực hút như vậy, nếu là thật,

vậy tại sao cô luôn làm như không thấy anh?

"Nói vắn tắt, tôi sẽ

không cùng cô đính hôn, cô tìm người khác đi!" Viên Tiêu một hơi đem ly

cà phê uống cạn, để ly xuống liền đi ra ngoài. Muốn anh kết thân? Không

có cửa đâu! Cùng lắm thì liền vạch mặt, cho là anh còn ở thời điểm lúc 7 tuổi sao?

Nghe được lời nói nhẫn tâm của Viên Tiêu, mặt của Chu

Như nhất thời thoạt đỏ thoạt trắng, cô là đại tiểu thư Chu gia, từ xưa

tới nay chưa từng có ai dám nói với cô như vậy, cũng chưa có ai từng

dùng loại thái độ đối xử này với cô, bất luận thời điểm nào, cô đều được ca ngợi được cung kính, mà bây giờ, nam nhân lần đầu tiên cô thích lại

có thái độ ác liệt như thế với cô ! Đôi mắt Chu Như nhất thời đỏ lên,

ngón tay trắng mịn nắm thật chặt ví da trong tay, cũng không đoái hoài

tới mặt mũi, đuổi theo Viên Tiêu hỏi: "Tại sao ? Em không xinh đẹp ? Nhà em không đủ tiền ? Hay còn điều gì khác ?" Nói xong, nước mắt từng

chuỗi rơi xuống, bộ dáng hoa lê đẫm mưa thật sự làm cho người ta đau

lòng, đáng tiếc người đối diện là Viên Tiêu.

"Chỉ có một nguyên

nhân." Viên Tiêu tà khí cười, đưa một ngón tay ở trước mắt Chu Như quơ

quơ, cố ý trầm ngâm một lát mới mở miệng nói: "Tôi không thích cô !"

"Anh!" Chu Như tức giận đôi môi run run, ngay cả câu đầy đủ cũng không nói

được. Tới bây giờ cô còn không nhìn ra nam nhân trước mắt đang đùa bỡn

cô, thật uổng phí cô sống nhiều năm như vậy. Thật ra, Chu Như đối với

Viên Tiêu, chỉ là động lòng trong nháy mắt, nếu bình thường, đoán chừng

Chu Như đi hộp đêm chơi mấy vòng sẽ đem người này quên mất, nhưng lại cố tình trúng thời điểm Chu Viên hai nhà muốn kết thân, dù sao cũng phải

gả, vậy không bằng gả cho người mình thích, Chu Như ngoài Viên Tiêu

không muốn người khác. Huống chi, thái độ Viên Tiêu như vậy đã khiêu

chiến Chu Như. Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ cô muốn cái gì cũng sẽ thuận thuận lợi lợi lấy được, mà Viên Tiêu là một ngoại lệ duy nhất, cho nên trong

lòng Chu Như hạ quyết tâm, cuộc đời này phải gả cho Viên Tiêu!

"Viên Tiêu, tôi cho anh biết, tôi nhất định gả cho anh ! Anh chờ đó cho tôi

!" Quẳng xuống một câu nói vừa mạnh mẽ trừng mắt liếc Viên Tiêu, Chu Như cầm ví đạp trên giày cao gót 12 cm vênh váo hống hách lướt qua Viên

Tiêu, mặc dù trên mặt còn mang theo nước mắt chưa khô, nhưng vẻ mặt kia

lại cực kỳ giống một con khổng tước kiêu ngạo. Hừ, anh không muốn kết

hôn thì không kết hôn sao? Viên Tiêu, chuyện này