
cần bao nhiêu ngoan độc mới có thể đánh một người đang sống sờ sờ thành bộ dáng này, nước mắt của Thang Viên lại có khuynh hướng tuôn ra. Nếu
không phải vì cô, hắn ta cũng sẽ không chọc đến phiền toái như vậy. Đều
do cô! Rõ ràng đã nhận được lời cảnh cáo của anh, lại xem như không hề
có chuyện gì, cho nên mới dẫn đến hậu quả như thế. Thang Viên đi đến bên giường Quý Vân Phong, thận trọng hỏi: "Không sao chứ?"
Từ khi
quen biết cô đến giờ, Quý Vân Phong chưa từng nghe thấy Thang Viên nói
chuyện nhỏ nhẹ như vậy, bây giờ, cô an vị bên giường hắn, quan tâm hắn,
khuôn mặt dịu dàng, cảm giác hạnh phúc quá mức mãnh liệt, thế nên Quý
Vân Phong cứ sững sờ nhìn chằm chằm Thang Viên trong khoảng thời gian
ngắn, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng quên mất. Mà xem ở trong mắt
Thang Viên lại là một tình huống khác, đầu Quý Vân Phong bị đánh đến
hỏng rồi! Ngay cả suy nghĩ bình thường cũng không được!
Thang
Viên chỉ cảm thấy có một cỗ lửa nóng thiêu đốt từ trong lòng, khiến cho
não bộ của cô kêu ông ông, không chút suy nghĩ liền gọi điện thoại cho
Viên Tiêu.
Nhận được điện thoại gọi đến của Thang Viên, Viên Tiêu gần như cho rằng mình xuất hiện ảo giác, anh không dám nhúc nhích, gắt
gao nhìn chằm chằm điện thoại di động đang rung lên liên tục trong tay,
mãi cho đến khi trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở, anh mới nhớ tới, vội vàng
luống cuống tay chân nhận điện thoại, trong giọng nói lộ ra vẻ vui mừng: "Bánh… Bánh trôi nhỏ?"
"Viên Tiêu, là anh làm?" Không phải giọng nói điềm tĩnh như trong tưởng tượng của anh, mà là tức giận chất vấn,
giống như hỏa tiễn hướng đến anh: "Nếu như anh có bất mãn gì thì cứ nhằm vào tôi, không cần liên lụy đến những người khác! Bây giờ, Quý Vân
Phong bị chấn thương sọ não mức độ nhẹ, gãy năm cái xương sườn, cánh
tay, cẳng chân đều bị gãy xương, toàn thân cao thấp không có một chỗ nào lành lặn! Như vậy anh có hài lòng không? Tôi quên mất, còn có ba người
nữa, anh đã xử lý ba người kia như thế nào?!"
"Bánh trôi nhỏ, anh…"
"Viên Tiêu, anh giấu giếm thật tốt!" Thang Viên nghẹn ngào rống lên: "Bây giờ tôi đã biết anh rốt cuộc là hạng người gì, anh còn phải buộc tôi tới
khi nào? Muốn tôi cởi hết quần áo nằm trên giường anh sao?!"
"Bánh trôi nhỏ! Em nói cái gì? Con mẹ nó, em thử nói lại lần nữa xem?" Viên
Tiêu một cước đá văng cái ghế trong phòng làm việc, đỏ mắt hướng về phía điện thoại quát: "Con mẹ nó, em thử lặp lại lần nữa xem?" Quay đầu,
nhìn thấy trợ lý vẫn còn ở trong phòng: "Cút!" Viên Tiêu phẫn nộ trợn
trừng mắt nhìn cô trợ lý kia, rống lên như sư tử. Trợ lý nữ bị anh dọa
đến hai mắt đều đỏ, cũng không dám nói gì, vội vàng cúi đầu, vừa xoa mắt vừa rời khỏi phòng làm việc của Viên Tiêu.
Lúc này Thang Viên
cũng ý thức được mình nói sai, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, vô
luận thế nào cũng không thu lại được. "Viên Tiêu, anh buông tha cho tôi
đi, cũng buông tha cho những người xung quanh tôi đi. Nếu như anh không
cam lòng, anh muốn tôi làm gì cũng được, tôi…"
"Em đang ở đâu?"
Viên Tiêu ngắt lời cô, giọng điệu cứng rắn: "Bánh trôi nhỏ, anh hỏi lại
một lần nữa, nói hay không tùy em, nhưng em phải tự mình gánh chịu hậu
quả."
Hô hấp của Thang Viên ngừng lại: "Bệnh viện, phòng bệnh
803." Điện thoại bộp một tiếng bị cắt đứt, Thang Viên tựa lên cái tủ đầu giường thở dốc từng ngụm từng ngụm.
"Thang Viên, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Mặc dù chỉ nghe được vài câu ít ỏi, nhưng hắn vẫn có thể nghe ra rất nhiều tin tức từ trong đấy. Ví dụ như thương thế của
hắn, còn có người kia.
"Quý Vân Phong, thật xin lỗi, tôi rước lấy phiền toái, tôi sẽ tự giải quyết." Vẻ mặt Thang Viên tràn đầy khổ sở,
thế nhưng ánh mắt cô lại cực kì kiên quyết.
Quý Vân Phong trầm
mặc một chút, mới mở miệng nói: "Anh cảm thấy anh có quyền được biết
chuyện này." Hắn ngẩng đầu nhìn hốc mắt có chút đỏ của Thang Viên: "Anh
không muốn cứ tiếp tục chịu thua thiệt như thế mà vẫn không biết gì."
Bây giờ hắn đang bị thương khắp người, mặc dù người đang ngồi trước mặt
này là người phụ nữ mà hắn yêu, nhưng chuyện này có liên quan đến vấn đề an toàn sinh mạng của hắn, hắn không thể không quan tâm.
Thang
Viên cúi thấp đầu xuống, đúng vậy, thương tổn thành bộ dáng như thế, mặc kệ là ai cũng sẽ tức giận, cô dựa vào cái gì để yêu cầu Quý Vân Phong
không quan tâm. Thang Viên vừa nhìn Quý Vân Phong gần như biến thành một xác ướp vừa suy nghĩ, người kia là người mà cô bảo vệ suốt bảy năm. Bảy năm qua, mỗi một ngày trong sinh mệnh của cô đều có anh, cho nên cô
không thể, cũng không nỡ đẩy anh ra ngoài. Mặc dù bây giờ anh đã biến
thành người khác, nhưng cô vẫn muốn anh sống thật tốt.
"Thật xin lỗi, tôi không biết gì hết. Tất cả đều là phỏng đoán vớ vẫn của tôi,
tôi không thể không chịu trách nhiệm." Tha thứ cho cô lần này, cô chỉ là một người phụ nữ, cô chỉ muốn bảo vệ người mà cô yêu.
"Thang
Viên." Giọng nói Quý Vân Phong khẽ cất cao, hắn còn đang muốn nói thêm
gì đó, đột nhiên rầm một tiếng, cửa phòng bệnh bị đá văng ra. Vẻ mặt
Viên Tiêu tàn bạo mang theo lửa giận toàn thân cùng ác liệt xông