pacman, rainbows, and roller s
Tháng Ngày Ước Hẹn

Tháng Ngày Ước Hẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324412

Bình chọn: 9.00/10/441 lượt.

chỉ hỏi cậu một điều, mẹ cậu đợi bố cậu cả một đời, bà ấy đã tưng

nói hối hận bao giờ chưa?”

Đinh Tiểu Dã ngước mắt lên nhìn, lộ vẻ ngạc nhiên.

“Bà ấy chưa bao giờ nói vậy!” Giọng Phong Lan chắc nịch. “Cậu không phải là phụ nữ, đừng nắm chắc mình đoán trúng tâm tư của phụ nữ. Giống như uống nước, nóng lạnh chỉ tự mình biết, đợi chờ đôi khi cũng là một niềm hạnh phúc…”

“A Đình, chờ đời vẫn còn hơn là không có gì để đợi…”

Ký ức của Đinh Tiểu Dã đã đưa khung cảnh bên cửa sổ lúc hoàng hôn hòa vào

người con gái đang ở trước mặt. Phải chăng là mẹ anh đang nhắn nhủ anh,

quyết định của anh là hoàn toàn đúng đắn?

Phong Lan thấy anh lặng thinh không nói một lời, phát cáu: “Cậu cũng đừng tự vơ vào mình nữa, ai bảo sẽ đợi cậu đâu!”

Hai người đều làm mặt lạnh, gườm gườm một hồi lâu, nhưng dường như đều

không nhớ ra hai bàn tay vẫn đang đan vào nhau. Đinh Tiểu Dã phá lên

cười trước, nét mặt Phong Lan cũng dãn dần ra.

“Cậu sợ tôi phải đợi, thế bám theo tôi để làm gì? Nói thật đi, nhìn thấy tôi đi cùng Fox, cậu cũng ghen chết đi được phải không?” Phong Lan bày ra

tình thế buộc anh nếu không chịu thừa nhận thì biến ngay cho khuất mắt.

Đinh Tiểu Dã nheo mắt cười. “Ừm, lúc em tưởng tôi là hắn ta, nhét tiền vào

trong áo tôi, tôi cũng có hơi ghen thật. Tiền boa cho mấy tiếng đồng hồ

mà cao hơn cả một tháng lương của tôi.”

Anh né chai nước khoáng

cô dùng để đánh anh, cười nói: “Tôi phải đi hết hai con phố mới mua được chai nước này, đừng có phá hoại.”

Phong Lan lúc này mới cảm thấy thực sự khát, đây là phản ứng tất yếu của việc uống say đêm qua. Cô vặn nắp chai, uống một ngụm rồi nói: “Cậu may đấy, tôi thích uống nước

khoáng nhãn hiệu này nên thôi không tính sổ với cậu nữa.”

“Tôi biết là em thích mà.” Đinh Tiểu Dã nói.

Phong Lan có chút bất ngờ, cô rất ít khi mua nước đóng chai, cũng không nhớ

mình đã từng nhắc đến chi tiết vụn vặt này. Ánh mắt cô trở nên trầm

lắng, không thể kìm được nở nụ cười hé trên khóe môi, phải chăng anh

luôn để tâm đến từng cử chỉ nhỏ nhặt của cô?

Đinh Tiểu Dã nhìn

thấu tâm tư của cô, cười nói: “Đừng nghĩ ngợi sâu xa quá. Ý nghĩ của em

khó đoán lắm sao? Tôi nhìn được vẻ mặt khổ sở của em khi đói khát món gì đó mà em thích!”

Cô cũng từng nhìn anh bằng ánh mắt đó sao? Phong Lan bật cười, nói: “Tại sao tôi phải đói khát một chai nước?”

“Uống thì uống đi.” Đinh Tiểu Dã không muốn nói thêm về chủ đề này nữa.

Phong Lan chỉ im lặng được vài giây rồi lại lập tức hỏi: “Tôi khiến cậu nhìn đến mức khát khô rồi à?”

Đinh Tiểu Dã không nói năng gì nữa, ánh mắt anh làm cô bối rối.Quan hệ giữa

hai người lúc này đang rất rắc rối, rõ ràng không phải là lúc để đùa

giỡn.

Cô vuốt vuốt mái tóc, để khuôn mặt đỏ ửng của mình trông đỡ chướng mắt, lẩm bẩm: “Biết cậu bao lâu này, mãi mới được uống chai nước cậu mua.”

Đinh Tiểu Dã quay người sang phía cô, cười mỉm. “Chỉ

là một chai nước thôi mà, đừng khách khí. Đêm qua em boa cho tôi hẳn một mớ tiền, tôi còn chưa cảm ơn em.”

Phong Lan giả vờ không nghe thấy.

Đinh Tiểu Dã vờ khẽ khàng hỏi: “Em rộng tay với phục vụ gặp một lần nhỉ?”

“Thái độ phục vụ như của anh sao so sánh được với người ta?” Đinh Tiểu Dã cứ

nhai đi nhai lại chuyện này không chịu buông ta, Phong Lan cũng khó chịu ra mặt, bèn mỉa mai lại. “Người ta thu một mớ tiền boa, cậu thì bị tẩn

cho như con lợn, đó chính là điểm khác nhau đấy.”

Cô nói như vậy

xong lại cảm thấy không đành lòng, vết thương và bầm tím trên mặt anh cứ chọc vào mắt cô. Câu hỏi cô nín nhịn trong lòng bao lâu cuối cùng cũng

đã bật ra: “Ai làm vậy?”

Đinh Tiểu Dã do dự trong chốc lát, nhưng không tránh né.

“Bạn tốt của em đấy.” Anh nói.

Phong Lan giật mình, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến một người.

“Tăng Phi?”

“Anh ta chẳng tốt hơn tôi là bao.” Đinh Tiểu Dã tỏ vẻ bình thản.

“Tại sao anh ấy lại đánh cậu?” Tăng Phi đã qua tuổi đánh nhau tùy hứng từ

lâu, Phong Lan biết rõ có điều khác thường, nhưng lại sợ mình suy đoán

quá xa, nhất là khi vừa mới lấy lại được chút vui vẻ.

“Cậu đi ve vãn Thôi Yên à?”

Anh cười gằn, ấn cồn và bông băng vừa mua về vào tay cô, nói: “Giúp tôi đi. Chắc em cũng phải biết làm vài việc của phụ nữ chưa?”

“Tôi có

rỗi hơi đâu, tại sao lại phải đi bôi thuốc cho cậu? Tôi còn tiếc chưa tự tay nện cậu một trận ấy chứ, càng te tua càng tốt!”

“Thôi được, tôi tự làm vậy.” Đinh Tiểu Dã soi và gương chiếu hậu rồi ấn tay lên vết thương trên mặt mình, khẽ nhăn nhó.

Phong Lan nhìn thấy vậy thì không chịu nổi, giật lấy bông băng, nói: “Gặp

được tôi thì cậu chỉ việc mừng thầm,vì trở thành y tá Nightingale* là

ước mơ thứ hai của tôi.”

*Florence

Nightingale (12/5/1820 – 13/08/1910), còn được tưởng nhớ là Người phụ nữ với cây đèn, là người sáng lập ra ngành y tá hiện đại và là một nhà

thống kê y tế.

Cô lấy bông thấm vào cồn rồi đưa lại gần mặt Đinh Tiểu Dã, miệng dỗ dành: “Không được khóc nhé, chịu khó tí nào.”

Đinh Tiểu Dã nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy khó chịu. “Nhanh lên, đừng nói nhảm nhí nữa.”

Rồi anh im lặng chờ đợi, nhưng sự xót đau bởi cồn tiếp xúc vết thương vẫn

chưa thấy xảy ra