
dằn vặt anh, trừng phạt anh, mắng chửi anh hàng vạn
lần là “đồ khốn nạn”… nhưng cô vẫn mong giấc mộng đó kéo dài thêm nữa,
vẫn có níu giữ mà không muốn tỉnh lại. Cô yêu anh, cho nên mới yếu đuối. Đinh Tiểu Dã kéo đôi bàn tay cô đang che mặt xuống, nói: “Thế thì chị
dao động đi, tôi muốn chị dao động.”
Phong Lan ngỡ ngàng
đối diện với ánh mắt của anh. Nghĩa là sao? Đây là câu gần giống với “tỏ tình” đầu tiên mà cô nghe được từ miệng lưỡi cứng như thép của Đinh
Tiểu Dã.
“Những lời tôi nói hôm đó… em có hận tôi không?”
Phong Lan không còn hai bàn tay để che mặt nhưng vẫn muốn nhắm mắt. Cô lắc
đầu. “Cậu nghĩ tôi hận cậu chỉ vì mấy câu nói đó thôi sao? Khi cậu mới
đi, mỗi giây mỗi phút tôi đều suy nghĩ rốt cuộc là tại vì sao. Sau đó
tôi bắt đầu hoài nghi phải chăng người phạm sai lầm là tôi. Một lần thất bại có thể xem là ngẫu nhiên, nhưng người đàn ông nào rồi cuối cùng
cũng không chọn tôi thì chắc chắn vấn đề là ở tôi rồi. Cậu hủy hoại ảo
tưởng cuối cùng của tôi về tình yêu, đó mới là điều khiến tôi hận cậu
nhất.”
Cô e rằng căn nguyên nỗi cô đơn của mình là do quá sốt
sắng muốn nắm lấy hạnh phúc, chìa tay ra vội vã quá, vô tình khiến hạnh
phúc càng bị đẩy ra xa.
“Hận mấy cũng phải kiên nhẫn với tôi
hơn.” Đinh Tiểu Dã nắm chặt lấy tay cô, đặt lên cạnh vết thương trên mặt mình, mỉm cười. Nụ cười này không đến mức quá quyến rũ, hai người cũng
từng có những tiếp xúc đụng chạm thân mật hơn thế, nhưng lần này, Phong
Lan mới cảm nhận được Đinh Tiểu Dã thực sự đang gần gũi ngay sát cạnh cô đây.
“Cậu xuất hiện từ lúc nào vậy?” Phong Lan hỏi.
“Từ
lúc em nôn mửa tùm lum.” Đinh Tiểu Dã đưa tay cô đến bên môi mình, cắn
một cái vào cạnh bàn tay. “Tôi không định phá hoại “duyên lành” của em.”
“Cậu bám theo tôi từ bấy đến giờ phải không? Hôm tôi đi chụp ảnh có phải cậu cũng ở gần đó không?”
“Em ham mặc váy cưới như vậy hả?”
Câu trả lời này đã gián tiếp thừa nhận điều Phong Lan hoài nghi là đúng.
Quả nhiên cô không nhìn nhầm, cũng không phải là bị ảo giác. Cô cúi đầu
nghĩ ngợi, rất nhiều điều bí ẩn dường như đã lần ra được đầu mối.
Cô hỏi lại một lần nữa: “Người đàn bà của tên tội phạm cướp giật, cũng do cậu…”
“Tôi đã bảo rồi, người như em, đến ý thức sơ đẳng nhất về nguy cơ xảy ra
nguy hiểm cũng không có, đã mắc phải rồi mà vẫn không chịu ghi nhớ. Em
không sợ gương mặt này bị người ta hủy hoại đến mẹ em cũng không nhận ra sao… Có cần thiết phải ngạc nhiên thế không? Em cũng chỉ được cái
mạnh miệng, người có tâm địa độc ác hơn em còn nhiều lắm
đấy.”
Phong Lan nghe giọng điệu quen
thuộc này, làn môi thân quen này, bàn tay cô vốn định giữ khoảng cách
với anh, lo chạm đến vết thương của anh, lại không đành lòng rút về.
“Thế, cậu không nằm trong số đó à?” Phong Lan châm chọc.
Đinh Tiểu Dã cười không nói.
Phong Lan lại nhớ về người phụ nữ đó, hỏi dồn: “Cậu đã làm gì cô ta?”
“Tôi đưa cho cô ta ít tiền, bảo cô ta rời đi.” Đinh Tiểu Dã tỉnh bơ nói.
“Đương nhiên, kèm theo đó là một lời cảnh cáo nho nhỏ. Cô ta sẽ không
quấy rầy em nữa đâu, em yên tâm.”
“Cậu lấy tiền ở đâu ra?” Sự lo
lắng của Phong Lan không phải cho bản thân, đương nhiên cũng chẳng phải
dành cho người đàn bà kia.
“Có người cho tiền lộ phí.” Đinh Tiểu
Dã buột miệng trả lời, vội nói tiếp. “Người đàn bà đó cũng đáng thương,
không có công ăn việc làm gì, trước đây sống nhờ tiền gã kia cướp giật
mang về nuôi con. Bây giờ gã đó ngồi tù, cô ta và đứa bé đến cơm cũng
không đủ no, lại còn đang mang bầu. Con thỏ bức quá cũng sẽ cắn người,
huống hồ cô ta vốn cũng chẳng phải là phường tử tế.”
“Cậu làm
những việc này là muốn tôi cảm kích ư?” Phong Lan hiểu mười mươi việc
anh đứng đằng sau bảo vệ cô, trong lòng ấm áp hẳn, nhưng nghĩ đến những
lời lẽ tệ bạc trước đây anh nói với mình, miệng lưỡi vẫn chưa thể mềm
dịu lại nổi.
“Từng đấy tuổi rồi, thôi mơ hão chuyện anh hùng cứu mỹ nhân đi…”
Lúc này thì Phong Lan dứt khoát rút tay về, hậm hực nói: “Cậu mà là anh
hùng cái nỗi gì? Cút đi, tôi với cậu chẳng có gì để nói nữa cả.”
Đinh Tiểu Dã thấy cô bị đụng chạm đúng nỗi lòng là nhảy dựng lên ngay, trông rất buồn cười, anh cầm tay cô đang chỉ ra ngoài xe kéo về, rồi đan tay
đặt lên đầu gối cô. “Tất nhiên tôi không phải anh hùng, cũng không cần
em phải cám ơn. Thực sự những việc tôi có thể làm cho em quá ít ỏi, đó
cũng là nguyên nhân tôi không thể mang lại cho em… những thứ mà em
muốn.”
“Cậu biết tôi muốn cái gì?” Phong Lan nhìn thẳng vào anh, cố ý hỏi rõ.
“Phụ nữ không cần một anh hùng, mà cần một người đàn ông có thể ở bên cô ấy
đến tận lúc già, dù người đó chỉ bình thường cũng được. Trong mắt mẹ
tôi, bố tôi là anh hùng, họ quen nhau trong khốn khó, mẹ ngưỡng mộ bố,
tôn sùng bố. Nhưng bố tôi mang lại cho mẹ được cái gì? Chỉ có sự chờ đợi mỏi mòn vô tận. Cuộc đời bố tôi không có hậu, hai người đến trước khi
chết cũng không được nhìn mặt nhau lần cuối.” Anh gục đầu, nhìn những
ngón tay của hai người, “Phong Lan, tôi sợ để em phải chờ.”
“Cậu
đi đâu?” Phong Lan băn khoăn. Đinh Tiểu Dã không đáp lời. Cô lại hỏi:
“Tôi