
lớn,
điều này có nghĩa là…
Phong Lan kéo xuống rồi ôm đầu ngồi xổm
xuống đất như một con chim đà điểu, gió đêm thổi đến, như mang lại một
liều thuốc mạnh, khiến men rượu đã ngấm sâu cũng tỉnh đến phân nửa. Anh
ta phát hiện ra từ lúc nào? Từ khi cô ra khỏi phòng vệ sinh ư? Hay là
khi cô xoay vòng vòng? Cuộc đời dài hai mươi chín năm tám tháng của cô,
ngoài lần khiêu vũ thời trung học bị tuột dây đeo vai của váy ra, chưa
gặp tình huống nào mất mặt như thế này. So sánh ra thì việc người yêu cũ đi lấy vợ chẳng có gì đáng xấu hổ cả, bỗng nhiên cô không còn cảm thấy
phiền muộn về chuyện đám cưới ngày mai nữa, nhờ cảm hứng chết tiệt này.
“Chị đứng lên, đừng ngồi ở đây.”
Đing Tiểu Dã hồn nhiên vỗ vào vai “con đà điểu”. Phong Lan lại hét lên như
phải bỏng. đứng lên bỏ chạy, bộ dạng dứt khoát mạnh mẽ, chẳng có vẻ gì
là say khướt.
Cô chạy được một đoạn xa mới dừng lại, giày cao gót siết vào chân rất đau. Cô bắt đầu hồi tưởng ban nãy váy bị vén lên cao
đến đâu, liệu anh ta đã nhìn thấy phần nào, đáp án hiện ra sinh động đến mức khiến cô sẽ phải ghi nhớ suốt những năm tháng còn lại của cuộc đời
mình.
Phong Lan vừa đi vừa miên man suy nghĩ, có tiếng bước chân
khe khẽ vọng tới. Cô không chú ý, đột nhiên chiếc túi nhỏ đeo trên vai
bị kéo lại, còn cô bị đẩy mạnh, ngã dúi về phía trước. Cô ngã sõng soài
xuống mặt đất mới nhận ra không phải là Đinh Tiểu Dã đang đùa cô, người
vừa xông đến có dáng thấp bé gầy còm. Vì cô ngã xuống đất trong tư thế
một bên người nằm đè lên túi nên thằng oắt nọ liền phi đến, giơ tay định giằng lấy cái túi.
Đến lúc này thì Phong Lan hoàn toàn tỉnh
rượu, cô ý thức được mình đã gặp phải bọn cướp giật, bản năng khiến cô
cố sống cố chết túm chặt lấy quai túi xách, tên cướp cũng nhất quyết
không buông tay, Phong Lan sợ hãi hoảng loạn, hai bên bắt đầu giằng co
kịch liệt.
Bỗng nhiên có một tiếng động lớn vang lên, hai bên
đang vật lộn đều giật mình sợ hãi, Phong Lan vừa buông long tay, tên
cướp liền không bỏ lỡ cơ hội, giật lấy cái túi rồi bỏ chạy.
Mọi
thứ diễn ra quá nhanh, Phong Lan không kịp mở miệng kêu cứu. Cô thất
thần ngồi xuống vệ đường nhìn về phía có tiếng động, chiếc thùng rác
hình trụ bị đổ ở lề đường, một bóng người cao cao dưới ánh đèn có dáng
hình khá quen thuộc. Anh ta từng bước tiến lại gần, không phải Đinh Tiểu Dã thì còn ai vào đây.
Đến khi Đinh Tiểu Dã đỡ cô đứng dậy, cô
vẫn chưa hoàn hồn. Không chỉ vì cô vừa trả qua một cơn sợ hãi, mà còn vì tri giác đang nhắc nhở cô có gì đó không đúng ở đây. Lúc cô bưng mặt
chạy ra khỏi nhà hàng, Đinh Tiểu Dã hẳn đã đi theo cô. Sau khi sự việc
phát sinh, với khoảng cách như vậy, anh ta hoàn toàn có thể chạy lại
giải vây khi cô giằng co với tên cướp nhưng tất cả những gì anh ta làm
chỉ là đá dổ một cái thùng rác!
“Cậu, cậu…”
Phong Lan vẫn chưa hết sốc vì sợ, chỉ vào mặt anh, nói không ra lời.
“Tôi thì làm sao? Đêm hôm khuya khoắt con giá con đứa một mình đi lang thang trên đường, lại còn ăn mặc như thế này, không gặp cướp mới là lạ.”
“Sao cậu lại làm như vậy? Tại sao cậu dám?”
Cô định làm cho ra nhẽ với anh nhưng lại bị anh lòi xềnh xệch đi thẳng.
“Vẫn còn đi được, chắc chắn không bị chấn thương hay gãy cương gì đâu.” Đinh Tiểu Dã nói.
Nhưng Phong Lan muốn thổ ra máu!
Cô quá hoảng sợ nhưng nhất thời không thể bộc lộ ra được. Đêm nay đã xảy
ra bao nhiêu việc vượt qua kinh nghiệm sống cũng như phạm vị nhận thức
của cô. Có lẽ não không hoạt động nổi nữa nên cô mới ngây ngô nói một
câu: “Cậu biết trong túi tôi có những gì không? Cậu biết cái túi đó giá
bao nhiêu tiền không?”
“Tôi không biết.” Đinh Tiểu Dã lại đẩy cô
đi về phía đường lớn. “Tôi chỉ biết chị là người không có não. Người
chết rồi thì cái túi còn đáng giá nữa không? Phải rồi, hắn chắc cũng
không giết chị đâu, dù gì chị cũng là con gái mà.” Anh chẳng cần nhiều
lời, ai cũng đều biết anh định nói đến điều gì, lại còn nhìn trân trân
vào một bộ phận trên người cô nữa. Phong Lan bất giác lấy tay che trước
ngực, chặn tia nhìn không lấy gì làm tử tế của anh lại.
“Tôi phải báo công an!” Cô như người sắp chết đuối vớ được cọc.
“Nếu như muốn đi báo thfi chị tự đi. Chị có biết mỗi ngày xảy ra bao nhiêu
vụ như thế này không? Hôm nay chị còn gặp may đấy. Việc sau này đừng có
kéo tôi vào, tôi không nhìn thấy gì cả đâu.”
“Cái gì!” Phong Lan
nói chưa dứt lời, Đinh Tiểu Dã đã chặn một chiếc taxi lại, không phân
bua nhiều lời đẩy cô vào trong xe, đồng thời ấn vào tay cô vài tờ mười
đồng.
“Tôi chỉ còn từng này thôi, cho chị vay đấy. Nếu không đủ thì chị đi bộ về, dù sao cũng chẳng còn lo bị giật túi nữa.”
Phong Lan há hốc miệng, cô cũng thuộc loại người mồm miệng nhanh nhảu, nói
năng lưu loat, nhưng không hiểu tại sao đêm nay lại biến thành một con
ngốc. Trơ mắt nhìn anh đóng mạnh cửa xe từ bên ngoài, tay chân cô vẫn
ngây đơ không nhúc nhích.
Đing Tiểu Dã nhìn bộ dạng cô như vậy,
thái độc cuối cùng cũng bớt cộc cằn. Anh than khẽ một tiếng, cúi người
nói qua cửa sổ xe đang kéo xuống một nửa.
“Thôi được rồi, màu xanh lam rất hợp với chị.