
phồng miệng thổi phì phì, vô cùng tức giận. “Cậu không có não à? Tôi cần nước ấm, không
phải nước nóng, cũng không phải nước lạnh, hiểu không? Cậu có hiểu
không!”
“Đợi một chút.” Đinh Tiểu Dã nhanh chóng đi lấy rồi quay lại, lúc này nhiệt độ nước vừa phù hợp.
Phong Lan uống mấy hớp, đặt cốc xuống rồi nhìn anh ta, nhận ra anh ta đang
đứng ở góc tối, mà mắt cô đã mơ màng vì say. Anh ta trông như một chiếc
bóng, không gần không xa, Có vẻ như cơn thịnh nộ vừa đột nhiên bộc phát
của cô khiến người ta phải sợ hãi lảng tránh.
“Cậu cũng thấy tính tình của tôi rất khó chịu phải không?” Phong Lan gắng gượng đứng dậy,
lảo đảo, may mà vịn được vào cạnh bàn. Đinh Tiểu Dã không hề nhúc nhích. Cô định đứng thẳng lên rồi dạy dỗ cho anh ta một bài, thử đến lần thứ
hai thì bị đôi giày cao mười phân đánh bại, trẹo chân, “uỳnh” một tiếng, cả người ngã sõng soài ra đất.
Hai tay cô chạm đất, nền nhà rất
mát mẻ, sự mát lạnh tạo cảm giác dễ chịu thoải mái ngoài mong đợi, khiến cô ao ước được nằm luôn tại đây ngủ một giấc thật dài. Lần này thì anh
chàng nhân viên của cô cuối cùng cũng phát huy “tinh thần phục vụ”, bước đến đỡ cô lên, đặt ngồi lại vị trí cũ, giống như khuân một bao tải vậy.
Lúc ở gần sát anh ta, Phong Lan cố tình hít mạnh một hơi, cười nói: “Không
có mùi sữa ngựa, cũng không có mùi thịt dê.Chắc chắn là dùng dầu gội đầu của Lưu Khang Khang rồi. Lần trước có lẽ tôi đã nhận xét sai, thật ra
mùi này cũng không bị “nữ tính” cho lắm.”
Phong Lan cảm thấy cho dù đã say mà mình vẫn quá kiêu ngạo, nhưng ít ra cô đã không nói: “Đó là mùi vị đặc trưng của trai trẻ.”
“Không thích nói chuyện này sao?” Sự yên lặng của đối phương khiến Phong Lan
cảm thất mất hứng, cô khảng khái nói. “Cậu cũng có thể ngửi mùi trên
người tôi.”
“Mùi thuốc diệt côn trùng và mùi hôi của rượu.” Đinh Tiểu Dã đã cho cô một câu trả lời thẳng thắn.
Một lần nữa Phong Lan cảm thấy bị xúc phạm, cô đập mạnh tay xuống bàn, đau
đến mức mặt mũi nhăn nhó nhưng vẫn không quên lớn tiếng quát: “Thuốc
diệt côn trùng nào? Là Coco Mademoiselle!”
Cô vẫn không trông
thấy rõ vẻ mặt của Đinh Tiểu Dã thể hiện ra sao, nhưng linh cảm của cô
cho biết chắc chắn lúc này anh ta đang nghĩ cô rất nực cười, bởi bản
thân cô cũng nghĩ như thế.
“Chứ không phải là mùi rất nữ tính
sao?” Cô thều thào hỏi, dường như quả đấm giáng xuống bàn xong vừa xong
đã làm cạn kiệt toàn bôj sức lực của cô. “Cậu không đồng ý à? Rất nhiều
người nói thế mà! Tối nay, ngay cả bạn trai của tôi cũng bảo tôi là “nữ
thần” của anh ấy.”
“Thế á?” Giọng nói của anh đầy vè hoài nghi.
“Tất nhiên.” Cô tiếp tục tự hỏi tự trả lời, Phong Lan bắt đầu cao hứng, để
chứng mình lời mình vừa nói, cô cởi giày cao gót, lấy gót giày gõ lên
mặt bàn, tiếng lách cách vang vọng trong không gian tĩnh lặng. “Anh ấy
bảo mỗi khi nghe thấy tiếng giày cao gót của tôi là cảm thấy lo lắng,
căng thẳng. Cậu nói xem, bây giờ cậu có thấy căng thẳng không?”
Cô gõ theo nhịp, nhìn chằm chằm vào con người duy nhất đứng cạnh mình, như thể nghe được tiếng thở dài khe khẽ.
“Căng thẳng.”
“Cậu cũng thấy căng thẳng à? Tức là anh ấy không nói dối tôi. Thảo nào tôi
vừa quay đi, anh ấy đã cưới một cô gái khác.” Phong Lan nắm chặt lấy
chiếc giày của mình, cười rồi hỏi. “Cậu có biết Phùng Oánh là ai không?
Là vợ của người yêu cũ của tôi. Tôi cứ tưởng cái gì tôi cũng hơn cô áy,
kỳ thực thì cô ấy trẻ hơn tôi, tướng mạo không xấu, ngực cũng không bé
hơn tôi. Cậu có thích con giá mè nhưo vô lối không? Như tôi bây giờ
vậy…Trông cậu có vẻ không thích, nhưng người yêu cũ của tôi lại thích,
tôi cứ nghĩ đàn ông ai cũng như nhau cơ.”
Giọng Phong Lan càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cả người cô đổ ngục cuống bàn.
“Này này! Chị đừng có ngủ ở đây chứ!”
Tiếng nói lúc xa lúc gần khiến Phong Lan khó chịu, cô giơ tay phẩy phẩy như
xua ruồi, liền bị kéo xốc dậy. “Chị tỉnh lại đi, hay là tôi gọi điện cho Khang Khang nhé?”
“Khang Khang? Khang Khang rất thích cậu…làm
người khác thích cũng không phải là điều hay” Phong Lan càng nói càng
linh tinh lộn xộn. “Anh ấy bảo lời chúc của tôi rất quan trọng đối với
anh ấy, cho nên tôi chúc anh ấy có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, hói đầu phát tướng, Trong lòng tôi thực sự nghĩ như vậy.”
Lại một tiếng thở dài khe khẽ.
“Tôi đưa chị ra bắt taxi.”
Phong Lan được Đinh Tiểu Dã dìu, loạng choạng đi ra đến cửa, sau đó liền đẩy anh ra. “Cậu là ai vậy?”
Cô cố gắng nhìn anh cho thật rõ.
“Không quen. Nhưng cũng chẳng sao, cậu là kiểu người tôi thích.” Cô lắc lư
xoay tròn một vòng, cười rồi hỏi. “Màu xanh lam rất hợp với tôi phải
không?”
Cô ghé sát vào mặt anh, biểu hiện trên mặt anh vô cùng phức tạp.
“Phải nghĩ lâu đến thế sao?”
“Tôi đang nghĩ không biết có nên nói với chị không.”
“Cái gì?”
“Váy của chị…”
“Không đẹp sao?”
“Sờ mông chị xem.”
“Đồ lưu manh!”
“Chị cứ tự sờ đi.”
Phong Lan tức giận quắc mắt nhìn anh, nhưng vẫn nghe lời sờ vào mông mình xem sao. Ban đầu không nhận ra điều gì khác thường, sau đó cô mới thét lên. Một góc gấu váy của cô bị mắc vào cạnh quần lót – một mảnh rất